Khi lên nhận giải thưởng, Bùi Thần thế : “Nếu đạn b.o.m rơi xuống đủ để đánh thẳng linh hồn bạn, thì viên đạn hóa thành đôi mắt trong sáng của đứa bé thì ?”
Có hàng ngàn đứa bé như trong chiến tranh.
Bùi Thần chụp nhiều, nào cũng gửi cho xem.
Đôi khi sẽ lựa một vài tấm hình để đóng góp cho mấy tờ báo và trang web.
Có một ngày, thấy Bùi Thần một dòng chữ ở bên phía một tấm hình.
Nét chữ vội vã nhưng lực bút kiên định.
If your pictures aren’t good enough,
You aren’t close enough.
“Nếu hình bạn chụp đủ , chứng tỏ cách của bạn đủ gần.”
Đây lẽ là lẽ sống của những luôn sẵn sàng dâng hiến cả sinh mạng như Bùi Thần.
Năm thứ năm từ khi rời khỏi cố hương, cuối cùng công ty của chúng quỹ đạo.
Tác phẩm thiết kế của đạt một giải thưởng vô cùng giá trị ở nước ngoài.
Rốt cuộc mệnh cũng về phía .
bờ biển lắng tiếng sóng và đón chào những tia nắng đầu tiên trong ngày dần ló dạng.
tìm Bùi Thần.
Đã lâu liên lạc với , suốt một năm trời chẳng tin tức từ .
Nhiếp ảnh gia chiến trường là , thể ngày hôm vẫn đang vui vẻ, nhưng sang hôm thì vĩnh viễn bỏ mạng ở nơi chiến trường khắc nghiệt.
Làm cũng thể liên lạc với Bùi Thần, lâu mới cảm thấy lo lắng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-khuat-phuc-truoc-so-menh/chuong-12-so-menh-dung-ve-phia-ai.html.]
Rốt cuộc để ý đến Bùi Thần từ khi nào nhỉ?
Là khi kiên trì gửi thư cho .
Là khi thỉnh thoảng mượn điện thoại quân dụng với đôi câu trong làn mưa đạn.
Là khi lúc nào cũng nghĩ đến việc gửi đống hình chụp cho .
Anh : “Lâm Hà, nếu như một ngày nào đó còn nữa, em hãy sắp xếp những tấm hình và đăng nó lên giúp nhé.”
…
Đến khi lấy tinh thần thì dùng tất cả các mối quan hệ để điều tra thông tin về . cũng xem xem những lá thư cho .
mà thời gian Bùi Thần biến mất quá dài, những ở cạnh cũng đổi ?
Tuy Bùi Thần biến mất nhưng vận khí của may mắn hơn nhiều.
Công ty càng lúc càng lớn, địa vị của cũng dần tăng cao, giống như một bàn tay vô hình nào đó đang kéo lên .
Đáng nhẽ đấy là niềm vui sướng mà hằng mong đợi, nhưng chẳng hiểu nỗi mất mác cứ bao trùm lấy .
Đêm 30, lững thững dọc con phố ở Luân Đôn.
Thật mấy năm nay Anh cũng hứng thú với Tết Trung Quốc, thậm chí đường phố còn treo cả đèn lồ ng đỏ.
Thế nhưng những ngày lễ đoàn viên ấm áp thế chẳng chút ý nghĩa nào với cả.
cúi đầu mãi, cho đến khi mặt xuất hiện một đôi ủng da.
Chẳng vì giây phút đó, cảm giác uất hận, khó chịu và tủi vẫn luôn chất chứa trong chợt bộc phát.
chằm chằm đàn ông mặt, đó đẩy hét lên: “Anh ? Hả? Em hỏi ? Sao với em tiếng nào? Gửi tin nhắn vài bức thư khó đến ? Anh , em cứ ngỡ, cứ ngỡ là …”
Những lời còn chẳng , bởi vì ôm trong lòng.