KHÔNG PHỤ TUỔI TRẺ - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:32:54
Lượt xem: 6

Văn án:

 

Mẹ dẫn cùng theo bà tái hôn.

 

Nhà ba dượng một ông trai kế trời đánh.

 

Anh , nham hiểm:

 

“Chào mừng đến địa ngục.”

 

Tối hôm đó, ném phòng hai con chuột sống.

 

chẳng gì, cũng mách ai.

 

Sáng hôm , lẳng lặng nhét một con rắn cặp sách của .

 

Kết quả, nhập viện.

 

K.O!

 

Từ đó, chúng chính thức bước trận chiến ngầm, đấu trí cùng đấu dũng ngừng nghỉ.

 

Ai ngờ bổng một ngày, nghiêm túc với :

 

“Được , thua thích em!”

 

sững .

 

…Cái quái gì ?

 

Đồ nhãi nhép , chẳng lẽ chơi thua chịu nổi !

 

 

Chương 1:

 

Mẹ đúng kiểu “ hổ” trong truyền thuyết.

 

Miệng d.a.o mà lòng cũng lòng dao.

 

Đấu văn thì thể cãi mệt tòa, luận võ thì thể đánh gục cả đám lưu manh.

 

Bao năm nay, luôn dẫn theo sống kiểu cuồng phong bão tố.

 

Hôm nay ở tầng hầm, ngày mai ngủ gầm cầu.

 

Lang bạt khắp nơi, chỉ còn thiếu là nhặt rác thôi.

 

Mẹ hỏi trách bà .

 

lắc đầu lia lịa:

 

“Mẹ cho con một mạng sống là ơn to như trời , con nào dám đòi hỏi gì thêm. Cho nên… chị , hạ d.a.o xuống ?”

 

Mẹ hài lòng, điều.

 

cũng hài lòng, ít nhất cái mạng nhỏ còn tạm giữ .

 

Cho đến một ngày, hổ biến thành một thiếu nữ dịu dàng.

 

Mẹ yêu .

 

Đối tượng chính là ông chủ công ty .

 

Ông khen lau sàn sáng bóng, bàn ghế thì sạch kin kít.

 

Sự giản dị, thật thà của khiến ông rung động.

 

Ông thề cưới về vợ.

 

Trời ơi!

 

đập bàn khen tuyệt.

 

Đây chẳng là “tổng tài bá đạo yêu ” phiên bản trung niên ?

 

Mẹ đỏ mặt ngượng ngùng:

 

“Bé cưng , con xem… nên gả ?”

 

cảm động rơi nước mắt.

 

Ngày xưa thì gọi “con chó con”, giờ vì yêu mà đổi thành “bé cưng” .

 

Tình yêu đúng là thứ thần kỳ mà.

 

“Cái hôn sự , con đồng ý!”

 

Thế là, dẫn Mạnh Mạnh cùng bước hào môn.

 

Lần đầu gặp ba dượng, c.h.ế.t lặng.

 

Vai rộng, eo thon, dáng tam giác ngược trong truyền thuyết.

 

Mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao đúng chuẩn nam thần.

 

Mẹ dịu dàng :

 

“Bé cưng , con gọi chú .”

 

Gọi chú cái gì trời?

 

Phải gọi là ba chứ!

 

nguyện ý bỏ quan tiếng chú luôn!

 

Mẹ :

 

“Nhà chú một đứa con trai, con nhất định hòa thuận với trai đó.”

 

Ba dượng tương lai bất đắc dĩ:

 

“Tiểu Phóng nhà chú bướng bỉnh, mong Mạnh Mạnh rộng lòng bao dung nó nha.”

 

Bao dung! Bao dung! Nhất định bao dung!

 

gật đầu liên tục.

 

Về đến nhà, vỗ đầu :

 

“Lần đầu gặp mà thèm chào, đây là màn hạ mã uy với chúng đấy. Nó chẳng dạng hiền lành , con tạm thời tránh thì tránh.”

 

chớp mắt:

 

“Nếu tránh thì ?”

 

Mẹ khẩy:

 

“Thì chiến!”

 

“Lỡ chiến bại thì ?”

 

“Chia một nửa gia sản chạy!”

 

Tuyệt diệu thật đó chị !

 

Đám cưới hai của ba đại gia đúng là hoành tráng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-phu-tuoi-tre/chuong-1.html.]

Thậm chí còn mở hẳn tiệc tối.

 

Lần đầu tiên, khoác lên váy hội.

 

chê chúng là hồ ly tinh.

 

thấy vui lắm.

 

Người mắt chuẩn ghê nha!

 

Ngẩng lên kỹ thì… ôi chao! Thì là một con công kiêu ngạo.

 

Bên cạnh cô còn một , đang đầy vẻ âm u.

 

Khuôn mặt … giống y ba dượng của nha.

 

Không sai, chính là Phóng của .

 

Anh cầm ly rượu cao chân, tiến gần.

 

Cúi đầu, giọng ngọt ngào:

 

“Em gái yêu của , chào mừng đến với địa ngục!”

 

Địa ngục á?

 

Với cái bày biện thế ?

 

Vậy thì nguyện ý xuống tầng mười tám ở luôn!

 

đáp bằng một nụ ngọt ngào:

 

“Cảm ơn trai!”

 

Còn con “gà lông đỏ” thì mặt mày khó tả.

 

Anh lẩm bẩm:

 

“Đồ ngốc !”

 

Thật vô lễ.

 

Vì thế, lúc ngang qua, nhẹ nhàng dẫm lên chân nó một cái:

 

“Ối, để chân ngay chân ? Ngốc thế?”

 

Con gà lông đỏ mặt sầm .

 

Anh Phóng thì bật !

 

Không khí đang ngượng ngùng nay bỗng chốc tụt áp.

 

Chạy thôi, gió lớn quá !

 

Tiệc tối của nhà giàu cũng nhân văn lắm, đúng mười một giờ là kết thúc.

 

Mẹ và ba mới của tiến động phòng.

 

còn dặn nhớ nhỏ giọng một chút.

 

Mẹ duyên dáng:

 

“Đây là biệt thự mà!”

 

Rồi nữa?

 

“Cách âm !”

 

Ôi trời, ngượng quá mất!

 

Để thể hiện tình cảm em hòa thuận, Phóng sắp xếp ở hai phòng cạnh .

 

Trước khi về phòng, khoanh tay :

 

“Lời nhắc thiện, tối nhớ đừng ngủ say quá nha!”

 

“Anh quá, cảm ơn !”

 

Lần đầu giường cao nệm êm, mất ngủ.

 

đúng là cái mạng chịu khổ mà!

 

Nửa đêm, ngoài cửa động tĩnh.

 

Khe cửa khẽ mở, thứ gì đó thả trong.

 

“Chít chít chít chít!”

 

bật dậy, đối diện với bốn con mắt xanh biếc.

 

A, thú cưng đáng yêu!

 

nhảy lên nhảy xuống, hai tay vung loạn.

 

Cuối cùng, khi kiệt sức, mới bắt chúng.

 

Mỗi tay một con.

 

Chắc sợ cô đơn lên mới dẫn chúng đến đây?

 

Xem cũng bụng ghê ha!

 

mà, dạy: mới toại lòng .

 

thể thất lễ .

 

Sáng sớm, chợ, mua một con rắn.

 

Bé rắn ngoan quấn chặt lấy .

 

lưu luyến đặt nó cặp sách của Phóng.

 

Sáng sớm, chằm chằm.

 

Bị đến mức thấy ngượng ngùng:

 

“Có em quá ?”

 

Anh lạnh:

 

“Em gái bệnh ?”

 

:

 

“Vậy thuốc ?”

 

Ba dượng thấy chúng hòa thuận thì hài lòng.

 

Anh Phóng mỉa mai:

 

“Bộ gương tự soi mặt ?”

 

nhắc nhỏ:

 

“Hay là mua gương cho em !”

 

Ba dượng phá lên :

 

“Tiểu Phóng, em gái chuyển trường tới, ba sắp xếp cho học cùng lớp với con, con nhớ chăm sóc em nhiều hơn nhé!”

Loading...