KHÔNG PHỤ TUỔI TRẺ - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:38:29
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 10:
Du Cảnh xem bài thi của .
Anh :
“Đừng vội. Cứ theo đúng nhịp của chúng . Thứ cần quan tâm bây giờ bao nhiêu điểm, mà là kết quả cuối cùng.”
gượng:
“ sắp sụp tâm lý đó, ba !”
Anh bật , búng trán :
“Hồi đó ba đánh thừa sống thiếu chết, đưa viện, còn chuẩn cả hậu sự cho , lúc đó còn gục. Giờ gục cái gì?”
“Haiz, chắc già , chịu đòn nổi nữa.”
“Thôi, mau thuộc bài !”
và Du Cảnh từng là hàng xóm một thời gian.
Ba suốt ngày rượu chè, cờ bạc, đánh đập .
Nhà thì luôn đến đòi nợ.
Hai đứa trẻ dám về nhà bèn rủ chợ.
Anh dẫn dọn hàng thuê, cho vài đồng, chúng lấy ăn cơm.
Nói đúng , nuôi sống suốt một quãng thời gian dài.
Có Du Cảnh bảo :
“ dứt điểm ông một .”
Anh thông minh, nghĩ chắc sẽ cách.
Ai ngờ, cách của là để ba đánh gần chết.
Lần suýt qua khỏi.
Ba thì tù.
Nhiều quen chúng đều nghĩ và Du Cảnh nên thành đôi.
thực chúng giống hơn.
Không lúc nào cũng ở cạnh ,
một khi một trong hai cần, sẽ bao giờ bỏ mặc.
Điểm của từ từ tăng, mỗi thi đều thấy rõ tiến bộ.
Cuối cùng, chạm mốc 420.
Du Cảnh :
“Giờ trường để , nhưng đây là một ngưỡng khó khắn, càng lên sẽ càng gian nan.”
Thẩm Phóng giữ đúng lời hứa, con công còn tìm gây sự, nhưng ánh mắt cô ngày càng khó chịu.
để tâm.
Cũng chẳng thời gian để để tâm.
Kỳ thi cuối kỳ xong, chúng bước kỳ nghỉ đông.
Năm nay là cái Tết đầu tiên ăn ở nhà họ Thẩm.
Mẹ sắc mặt càng ngày càng hồng hào, mặt luôn nở nụ .
cũng thấy vui lây.
Thẩm Phóng rủ ngoài chơi.
cúi đầu bài:
“Không !”
“Qua Tết , nghỉ ngơi vài ngày !”
Anh giật bài thi của , giữ chặt :
“Thẩm Phóng, em thời gian !”
Anh cau mặt:
“Là em thật sự thời gian, là em cùng ?”
cầm bút, lạnh nhạt đáp:
“Em thật sự thời gian.”
Mẹ hỏi :
“Sao chơi với Thẩm Phóng cho thư giãn một chút?”
lắc đầu:
“Con với hợp .”
Thực , sợ Thẩm Phóng.
Đặc biệt là bây giờ.
Khi bước chân nhà họ Thẩm, mục tiêu duy nhất của là bảo vệ , bảo vệ chính .
sợ trời cũng sợ đất.
Thậm chí thể liều c.h.ế.t kéo cả vua xuống ngựa.
Bởi vì khi đó, chẳng gì để mất.
Chỉ cần lôi một kẻ chôn cùng, thấy lời .
bây giờ, nhiều thứ hơn.
còn cả mơ ước.
thi một trường đại học .
một công việc đàng hoàng.
kiếm tiền, thật nhiều tiền.
mua một căn nhà, một ngôi nhà thuộc về chính .
Chính vì , bắt đầu sợ.
sợ Thẩm Phóng vì từ chối mà sẽ trả thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-phu-tuoi-tre/chuong-10.html.]
sợ mất kiên nhẫn, mặc kệ tất cả để khác đối phó với .
đáng lẽ nên khéo léo, giả vờ gần gũi với .
chứ, nhưng… như sẽ khiến phân tâm.
Mà như .
chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, để giai đoạn sớm kết thúc.
cũng mong thời gian chậm , vì còn học nhiều.
“Bảo bối, xuống , bắt đầu đếm ngược !”
bỏ bút, vội vã chạy xuống lầu.
Thẩm Phóng vẫn .
Anh lười nhác liếc một cái.
Đếm ngược bắt đầu.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…
“Chúc mừng năm mới!”
Mẹ bao giờ vui như thế.
Bà lấy hai phong bao lì xì, một cho , một cho Thẩm Phóng.
ôm bà:
“Cảm ơn !”
Thẩm Phóng thoáng sững , khẽ :
“Cảm ơn dì.”
Ba dượng cũng chịu kém.
Phong bao ông đưa dày hơn hẳn.
Thế là nụ của càng rạng rỡ.
Phát lì xì xong, lời chúc lành xong, hai rủ xem Xuân Vãn.
Thẩm Phóng đưa một hộp quà bọc tinh tế.
Anh :
“Mạnh Nam Nhứ, chúc mừng năm mới!”
định từ chối, trừng mắt:
“Không phép từ chối!”
bật :
“Anh hiểu em . Em từng từ chối quà bao giờ!”
Anh hỏi:
“Mạnh Nam Nhứ, em định thi trường nào?”
đáp:
“Trong khả năng cố gắng chọn trường nhất. em nghĩ vẫn thể tiến thêm một chút.”
Vì phép lịch sự, hỏi :
“Còn thì ?”
Anh trả lời, lặng lẽ lưng bỏ .
nhún vai, ôm quà lên lầu.
Quà của ấm quả là đơn giản nhưng thực tế, là một chiếc điện thoại giá hơn chục ngàn.
cầm lên, lẩm bẩm:
“Giá mà đưa tiền mặt thì hơn…”
…
Kỳ nghỉ đông trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt một cái hết.
Sau Tết, khi vẫn còn lấy trạng thái, cắm đầu học.
Rất nhanh, khảo sát đầu tiên diễn .
462 điểm.
Cô chủ nhiệm :
“Khá lắm . Mạnh Nam Nhứ, em cũng chú ý kết hợp nghỉ ngơi, đừng quá sức!”
bận tâm.
Cho đến khi Du Cảnh cũng lên tiếng:
“Nam Nhứ, gầy đến mức biến dạng ?”
thấy.
Chỉ rằng, thời gian thấy đó đủ để học thêm hai từ tiếng Anh.
Du Cảnh khuyên:
“Cậu cần thả lỏng một chút. Dây cung kéo quá căng sẽ đứt mất.”
là miệng quạ đen.
Ngày hôm , đột ngột sốt cao ngất xỉu.
Cơn sốt hành hạ suốt ba ngày.
Bác sĩ do áp lực quá lớn, miễn dịch suy giảm.
Mẹ tức đến nghiến răng:
“Con c.h.ế.t ? Thế thì để tiễn con luôn!”
chạm cấm kỵ của bà.
Năm đó, ba ăn thất bại, nợ nần của ngân hàng, bạn bè, cả công ty cho vay ngày càng chồng chất.
Ông nhảy lầu, kết thúc đời .
khoản nợ đều đổ lên vai chúng .