Không tích trữ vật tư lúc mạt thế - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:10:34
Lượt xem: 41
Cô gái sắp c.h.ế.t.
Bụng cô xuyên thủng, ruột kéo đứt thành mấy đoạn.
Dị năng giả hệ chữa trị đang chữa thương cho cô , cầu ánh sáng chui vết thương chẳng chút tác dụng gì.
Trong lòng đều hiểu rõ điều nghĩa là gì.
Mặt dị năng giả xám như tro tàn, môi run rẩy, ngẩng đầu đàn ông cao lớn bên cạnh.
Anh mặc áo thun xanh lục, quần rằn ri, mang giày thể thao phiên bản giới hạn, gương mặt tuấn tú, khí chất cương nghị.
Chỉ đôi mắt trải qua bãi bể nương dâu mới khiến nhận tuổi thật của .
Anh còn trẻ nhưng là trụ cột tinh thần của cả đám .
“Không còn cách nào khác ?”
Anh cô gái đang hấp hối giường, chân mày nhíu chặt, giọng trầm mạnh mẽ, mang theo sức mạnh khiến khác yên lòng.
Dị năng giả khỏi lấy tinh thần, nghĩ ngợi một lúc: “Dùng tinh hạch zombie cấp ba để cưỡng ép tăng cường dị năng, lẽ thể cứu Tư Tư một mạng.”
Bầu khí rơi sự im lặng nữa.
Một gã đàn ông thô lỗ c.h.ử.i đổng lên: “Mẹ nó, tìm zombie cấp ba bây giờ?”
Dị năng giả cúi đầu, lên tiếng, đến chính bản cũng cách đó thực tế.
Áp lực trong phòng nặng nề.
nấp ngoài cửa, lén lút trộm.
Nhóm là binh lính từ căn cứ Liêu Kinh, áo trong của họ phù hiệu căn cứ Liêu Kinh.
Không họ ngoài để nhiệm vụ gì? Dị năng giả cấp hai trong đội thương nặng, cần chữa trị gấp.
Sự việc xảy đột ngột, họ kịp về Liêu Kinh, đành tìm nơi tạm trú.
Không khéo , nơi tạm trú mà họ chọn chính là địa bàn của .
*
Tận thế đến, trật tự xã hội trở nên hỗn loạn.
Nhóm khách mời dễ chọc.
điều.
Bọn họ tu hú chiếm tổ chim khách nhưng chẳng tỏ bất mãn một chút xíu nào, ngoan ngoãn đón họ , tận tình phục vụ họ như hầu, đồng thời lén lút quan sát hành động của họ.
ngờ đàn ông phát hiện.
“Ra đây!”
Giọng vang thẳng đến tai , mang theo sự uy h.i.ế.p mạnh mẽ.
nở nụ rạng rỡ, ngoan ngoãn ló đầu từ cánh cửa, chào : “Hello~”
Không ai đáp .
Mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng hung ác trừng mắt như thể “chào hỏi” tổ tiên nhà họ bằng.
Nhóm thật chẳng thú vị, thầm trợn mắt nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ thiện.
“ chỗ zombie cấp ba đó~”
Một câu của đ.â.m trúng chỗ đau của cả nhóm, quả nhiên ánh mắt họ đổi hẳn.
Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đ.á.n.h giá , ánh đ.á.n.h giá hề che giấu.
chẳng sợ , thản nhiên chỉ đường dẫn lối cho luôn: “Ra cửa rẽ , thêm một cây sẽ thấy một trang viên bỏ hoang, trong đó một zombie cấp ba.”
Anh nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
nhân cơ hội để quang minh chính đại quan sát .
Anh trai thật!
Đường nét cương nghị, ngũ quan sắc sảo, vai rộng eo thon, hình rắn chắc đầy năng lượng mang cho cảm giác an mạnh mẽ.
Anh đúng chuẩn gu của luôn.
chợt nổi hứng tán tỉnh, bèn hỏi : “Anh trai, tên gì?”
Vẻ mặt lộ chút cảm xúc nào trả lời: “Trần Hạo.”
“Chào Hạo!” cực kỳ lễ phép.
Trần Hạo liếc thật sâu, sang căn dặn dị năng giả hệ chữa trị: “Trương Quả, và Lý Tầm ở chăm sóc Tư Tư, giữ lấy một thở, đừng để em c.h.ế.t.”
Trương Quả gật đầu với vẻ mặt trịnh trọng.
Ánh mắt Trần Hạo rơi một gã đàn ông da đen nhẻm bên cạnh, lên tiếng gì, chỉ hiệu bằng ánh mắt với gã.
Gã hiểu ngay: “Rõ, đội trưởng, giao cho .”
Trần Hạo gật đầu, đó sang , lời ít ý nhiều : “Dẫn đường.”
“ !” lùi ba bước để thể hiện rõ thái độ kiên quyết, miệng lải nhải ngừng: “Đó là zombie cấp ba đấy, tội gì trêu nó? Các bản lĩnh thì tự mà , mắc gì lôi kéo một vô tội nhỏ bé như ?”
Trần Hạo thèm đôi co thêm với , xách cổ áo lên: “Không cần cô mạo hiểm, chỉ cần trốn kỹ là .”
*
nấp một cây ngô đồng thô to bên ngoài trang viên.
Dựa lợi thế độ cao, rõ mồn một cảnh Trần Hạo chiến đấu với zombie cấp ba trong trang viên.
Nói thật, bảo đàn ông đó còn trẻ như mà đội trưởng, năng lực chiến đấu của đúng là thể so với bình thường !
Tận thế mới xảy trong vòng hai năm ngắn ngủi, đa con chỉ thức tỉnh dị năng, miễn cưỡng thể đ.á.n.h solo với zombie cấp thấp, mà kẻ dám đấu tay đôi với zombie cấp ba.
Bạn xem khiến tức cơ chứ?
Trần Hạo dùng một con d.a.o bạc dài 10 cm.
Con d.a.o rõ từ chất liệu gì, mỗi vung lên đều phát tiếng xé gió mượt mà như tơ. Khi d.a.o đ.â.m da thịt, tiếng xé gió bỗng trở nên nặng nề, mà thấy rợn .
Zombie cấp ba khó đối phó, từng đòn tấn công, phòng thủ, rút lui của Trần Hạo đều thể hiện khả năng chiến đấu xuất sắc.
Với trình độ đ.á.n.h ở mức , ngoài cách nào xen .
Các đồng đội của , một phần phụ trách dọn sạch zombie cấp thấp tiếng đ.á.n.h thu hút đến, phần còn nếu thấy Trần Hạo rơi thế yếu thì sẽ nổ s.ú.n.g “đùng đùng”, dùng cách để hỗ trợ từ xa.
cành cây xem kịch, đến đoạn gay cấn còn vỗ tay reo hò cho bọn họ.
Không hổ là binh lính của căn cứ Liêu Kinh, phối hợp quá ăn ý, là đó họ ngoài săn g.i.ế.c zombie ít !
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-tich-tru-vat-tu-luc-mat-the/1.html.]
Giải quyết zombie cấp ba xong, Trần Hạo dứt khoát moi tinh hạch từ não nó .
Trận đ.á.n.h cực kỳ nguy hiểm và cam go.
Zombie cấp ba khiến ít thương.
Đội ngũ vốn thương tích đầy , trận càng thêm thê t.h.ả.m tơi bời!
Các thành viên khiêng đồng đội thương lên xe.
Trần Hạo tới gốc cây ngô đồng đón , thấy vỏ hạt dưa vương vãi đầy đất, gương mặt trai của đen thêm ba phần.
quan sát sắc mặt khác, mau chóng nhảy từ cây xuống, dùng chân giẫm lên vỏ hạt dưa che đậy, ngừng nịnh nọt khoa trương.
“Anh Hạo đỉnh quá.”
“Anh Hạo thật oai phong.”
“Đao pháp của Hạo đỉnh của chóp.”
“Con d.a.o của Hạo d.a.o mà là vòng eo thon câu hồn ~”
Trần Hạo nhíu mày, quát : “Câm miệng.”
nở nụ ngọt ngào, lập tức nghiêm, ngoan ngoãn dấu tay khóa miệng .
*
Sau khi dùng tinh hạch cấp ba, bệnh nhân im lặng bấy lâu giường chợt phát tiếng rên đau đớn cực độ.
Tinh hạch khả năng cải tạo cơ thể, dùng nó cũng chịu đựng nỗi đau thống khổ tương ứng.
Người bình thường còn chắc sống nổi cơn đau đớn như , huống hồ một đang hấp hối, sắp tắt thở đến nơi.
Tư Tư đau đến co giật .
Trần Hạo vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô : “Trần Tư, cố gắng lên, cố chịu đựng.”
Trần Tư… Trần Hạo…?
“Ồ!” bừng tỉnh đại ngộ, ngón tay chỉ hai họ: “Hai là em ?”
Trần Hạo thèm để ý đến , nhét khăn mặt miệng em gái , sợ cô đau quá mà c.ắ.n lưỡi, dứt khoát trói c.h.ặ.t t.a.y chân cô .
Bây giờ tạm thời cần đến Trương Quả nên xuống tầng cứu chữa cho những mới thương.
Lúc , trong phòng chỉ còn bệnh nhân Trần Tư, trai cô Trần Hạo và gã da đen Lý Tầm.
Trong lúc chán đến phát ngán, liếc Lý Tầm.
Trên tay đang cầm thứ gì đó, quen mắt lắm.
kỹ hơn: Đệt! Đó chẳng là ba lô của ?!
Tận đến lúc , mới sực nhớ ánh mắt Trần Hạo cố ý dành cho Lý Tầm lúc xuất phát.
Lúc chỉ thấy là ẩn ý khác, mãi đến bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa lúc dẫn đường cho họ, hai tên đó rắp tâm bàn chuyện trộm đồ nhà !
tức đến mức bật dậy một cái rầm, hét to: “Thằng ăn cắp họ Lý ! Cái mày đang cầm là cái gì hả? Trộm ba lô mày !”
Lý Tầm thế, gương mặt xí của lập tức sa sầm, chắc là thấy mắng quá khó .
ngoại trừ sa sầm mặt , hề c.h.ử.i câu nào, cứng đơ như cái cọc gỗ.
Cuối cùng Trần Hạo rảnh tay, liếc cái ba lô trong tay Lý Tầm, giọng điệu bình tĩnh, gợn sóng: “Xin , thời buổi loạn lạc, cô là một cô gái sống một , bình thản ung dung trú trong khu vực mấy an thế , thậm chí từng giáp mặt zombie cấp ba mà vẫn còn sống sót.”
“Cô quá khả nghi, buộc phòng thêm một chút.”
Chậc! Nghe câu kìa, nếu vì khuôn mặt vô tình bạc nghĩa nhưng vẫn trai ngời ngời đó thì vả cho vài cú .
Hai họ điều tra , còn xem đứa ngơ ngơ dễ dụ để gài bẫy, thì cũng chẳng còn gì để nữa, thản nhiên phịch xuống ghế, vắt chéo chân.
Lý Tầm thấy thế, bước lên hai bước, ghé tai Trần Hạo thì thầm.
Hắn tưởng khẽ nhưng thực tế, tai cực thính, rõ mồn một từng chữ : “Phát hiện vài thứ.”
*
Trần Hạo kiểm tra ba lô của một lượt thật kỹ.
Cách một gần xa, đ.á.n.h giá nữa, ánh mắt đầy cảnh giác.
Trong ba lô một cái túi vải.
Anh lấy túi vải , đổ ào ào hết đồ vật bên trong túi vải lên bàn ngay mặt .
Vô tinh hạch zombie lăn lóc rơi xuống, phát ánh sáng xanh thẳm.
“Cấp một, cấp hai…”
Ngón tay thon dài của Trần Hạo bói trong đống tinh hạch chất chồng đó, lấy một viên sáng lấp lánh và bắt mắt nhất, viên tinh hạch kích thước cỡ lớn, màu lam sẫm.
Giọng khựng : “Cấp ba.”
“Chỉ riêng tinh hạch cấp ba thôi hai viên, cô giải thích gì ?”
“Có chứ!” cợt nhả: “ chỉ các sự đồng ý mà tự tiện lục túi của phụ nữ là bất lịch sự, mất dạy đó.”
Trần Hạo thích đấu võ mồm.
Từ lúc phát hiện bí mật trong ba lô , liền giả vờ vô ý điều chỉnh thế và vị trí , lờ mờ bày tư thế bảo vệ em gái và Lý Tầm lưng.
Lý Tầm hổ là đồng đội ăn ý của , thấy hành động như , tay lập tức đưa tay chạm báng súng, cả nâng cao đề phòng, mắt rời khỏi .
Hừ, như nhận hai họ đang chuẩn đ.á.n.h .
uể oải Trần Hạo : “Anh Hạo, đừng chứ, gì mà.”
Vẻ mặt Trần Hạo nghiêm túc: “Giải thích , mấy viên tinh hạch cấp ba cô lấy ở ?”
“Cái đó , ừm… Là nhặt …”
“Hôm đó, đang thảnh thơi … À , đang đau khổ vất vả tránh né zombie đường thì bỗng một tiếng “bịch” vang lên, cúi đầu , ôi má ơi, cả đống tinh hạch luôn!”
Nói đến đây, dùng ánh mắt hỏi dò Trần Hạo: “Anh Hạo, tin ?”
Khuôn mặt cương trực của Trần Hạo dấu hiệu sắp sụp đổ, thái dương giật giật dữ dội.
hiểu , tin.
Đã thì, đành nhún vai: “Được thôi, ngả bài đây, mấy viên tinh hạch đều do săn g.i.ế.c zombie mà . Đừng thấy hòa nhã dễ gần, thật siêu mạnh đó.”
Lần , kịp để Trần Hạo lên tiếng, Lý Tầm lưng nhịn nổi.
“Bớt mấy câu nhảm nhí ! Ngay cả ở căn cứ Liêu Kinh, đủ khả năng đấu solo với zombie cấp ba còn đếm hết một bàn tay, cô là cái thá gì?”
khẽ , ánh mắt chợt trở nên sắc như dao: “Nếu các rõ như , tính hết cả căn cứ Liêu Kinh của các cũng tìm năm , mà mày còn dám lục túi tao, mày chán sống ?!”