Không tích trữ vật tư lúc mạt thế - 8
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:15:50
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
chỉ hy vọng một ngày nào đó mở cửa nhà , thể thấy tên thiếu niên gầy yếu cuộn tròn sofa như khi, nhất là đừng cầm mấy cái thứ bẩn thỉu trong tay.
mà Lucky xuất hiện nữa.
Trái , lâu gặp Trần Hạo đến tìm .
Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện*.
*Vô sự bất đăng tam bảo điện: Đây là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là: Không chuyện thì chẳng ai tự dưng lên điện Tam Bảo (chùa). Ý : Không việc gì thì chẳng ai tự dưng đến, chắc chắn là mục đích, chuyện nhờ vả, thuyết phục hoặc mưu đồ gì đó.
Anh đến đây với ý đồ gì, trong lòng quá rõ.
quyến rũ dựa vách tường hoa, trêu ghẹo với vẻ phong lưu: “Em trai ~ Chị đây thích mấy đàn ông cứ bám chặt lấy buông nha~”
Trần Hạo mấp máy môi, gì đó nhưng nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu mới hỏi: “Chuyện zombie hình dạng con , chị ?”
nheo mắt .
Anh : “Mãn Nguyệt, căn cứ Liêu Kinh cần cô.”
chỉ thấy buồn trong lòng nhưng ngoài mặt thì chẳng biểu lộ gì: “Em trai , chị đây vốn dĩ chả hứng thú lo mấy chuyện vặt vãnh ở căn cứ các em . Nếu chị thì ngay từ đầu chị gia nhập quân đội căn cứ của mấy , như chẳng dễ cưa cẩm em hơn ?”
“Em mời nổi chị , về .”
buông lời đuổi khách, bước , ai ngờ Trần Hạo túm lấy cánh tay .
“Mãn Nguyệt, bây giờ là tận thế, căn cứ Liêu Kinh đang cưu mang gần ba trăm nghìn , zombie hình dạng con mới xuất hiện là trường hợp đầu tiên phát hiện phạm vi quốc. Không ai chúng còn bao nhiêu đồng bọn?”
“, thể cho cô , chỉ riêng con zombie hình dạng con đó, dù dốc hết bộ lực lượng quân sự mạnh nhất của căn cứ cũng bắt nó.”
Ra là vẫn bắt …
thầm thở phào cho Lucky, đồng thời tiếp tục ứng phó Trần Hạo mà để lộ chút sơ hở.
“Em trai, em cũng coi trọng chị quá đấy. Lực lượng quân sự mạnh nhất của căn cứ còn bắt nổi con zombie đó, em nghĩ chị thể bắt ?”
“Không.” Trần Hạo đáp: “ đến để nhờ cô bắt zombie, mà là nhờ cô giúp bảo vệ một .”
nhạy bén ý thức mà đến chắc chắn phận tầm thường.
“Ai?” hỏi.
Trần Hạo suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ đáp: “Bí mật.”
Một con nhờ một zombie bảo vệ một bí mật, quả thật là chuyện nực nhất thiên hạ.
hỏi Trần Hạo: “Dựa mà em cho rằng chị thể bảo vệ đó?”
Anh , ánh mắt kiên định: “ chắc cô thể bảo vệ đó ? tin cô sẽ dốc hết sức.”
Ánh mắt kiên định đến mức khiến chẳng kịp buông lời mỉa mai.
*
Trần Hạo đề cử với căn cứ trưởng.
Anh báo với rằng căn cứ trưởng sẽ đích cử nhân viên kiểm tra năng lực của .
âm thầm suy đoán đó sẽ là bài kiểm tra như thế nào?
Một tuần , câu trả lời.
Khi đội lính đ.á.n.h thuê Vô Úy ngoài nhiệm vụ, còn khỏi cổng lớn căn cứ, lưng xuất hiện hai cái đuôi bám theo.
Một trong hai là dị năng giả khả năng ẩn .
Có lẽ chính cái đuôi cũng lưng còn một khác.
Người đó là con mạnh nhất mà từng gặp cho đến thời điểm nay.
*
Rõ ràng đội chúng nhận nhiệm vụ cấp B, bình thường chỉ đ.á.n.h mấy con zombie cấp thấp đủ mệt .
Thế mà chúng đối mặt với zombie cấp bốn hiếm thấy.
Có đang lưng xem kịch, vì thế buộc ép bản cùng zombie cấp bốn diễn một màn long tranh hổ đấu.
dốc lực bảo vệ đồng đội, tung hết bản lĩnh mới miễn cưỡng hạ con zombie cấp bốn.
diễn vô cùng nhập tâm.
Xử lý xong con zombie cấp bốn, thương nặng, thở thì nhiều mà hít chẳng bao nhiêu.
cố gắng giữ chút tàn, mò vài viên t.h.u.ố.c từ vòng tay gian nuốt chửng.
Không ai uống loại t.h.u.ố.c gì.
, khi uống viên t.h.u.ố.c xong, vết thương nghiêm trọng bắt đầu phục hồi với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.
Không bao lâu , tình trạng bắt đầu chuyển biến , nhóm lão Lâm mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Người đồng đội nhận nhiệm vụ ở đại sảnh lão Lâm quỳ sụp mặt , nức nở hối : “Chị Mãn, xin chị, em gài bẫy!”
“Họ với em chỉ zombie cấp hai, em nghĩ thầm với thực lực của chị thì chắc chắn zombie cấp hai thành vấn đề gì, nên… nên em lòng tham mờ mắt, trúng bẫy của họ…”
“Chủ yếu là bọn họ cho quá nhiều… Em cưỡng cám dỗ, suýt nữa hại c.h.ế.t cả đội!”
Lão Lâm vung tay tát cho một phát: “Đồ khốn! Anh với mày bao nhiêu ? Đừng tham lam, đừng tham lam! Sao mày cứ nhớ nổi thế hả?”
Người đó gào t.h.ả.m thiết.
lúc , : “Oan đầu, nợ chủ.”
dứt lời liền xoay lao về phía dị năng giả đang ẩn .
tay tàn nhẫn, một chiêu lấy mạng .
Đối phương đề phòng, nếu thật sự trúng đòn của chắc chắn sẽ mất mạng.
Người ẩn nấp phía cùng buộc hiện cứu viện.
chính là đang chờ đó!
Hai chúng chỉ giao đấu sơ sơ, thăm dò vài chiêu nhanh chóng tách .
Người đến là một ông chú chừng năm mươi tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, dáng rắn rỏi, cơ tay cuồn cuộn.
Ánh mắt ông sắc lẹm, tạo cảm giác áp lực cực lớn cho khác.
đoán dị năng của ông chắc liên quan đến cảm giác áp lực đó.
giả vờ yếu ớt, dựa cây, miệng chịu lép vế mỉa mai: “Yo, cuối cùng cũng chịu lộ mặt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-tich-tru-vat-tu-luc-mat-the/8.html.]
Ông chú đỡ lấy dị năng giả suýt thủ tiêu, bình thản : “Chúng ác ý.”
chỉ tay mũi tên dị năng giả , ngạo nghễ tuyên bố: “Nếu ác ý, c.h.ế.t từ lâu .”
Ông chú dối, khẽ gật đầu với , vác tên dị năng lên vai, thêm lời nào mà rời .
*
vượt qua bài kiểm tra.
Căn cứ trưởng gặp .
theo chân Trần Hạo, vượt qua từng lớp cửa ải, tiến trung tâm bộ chỉ huy của căn cứ Liêu Kinh.
Ở đó, gặp cha của Trần Hạo, cũng là trưởng quan đầu cao nhất của căn cứ Liêu Kinh, Trần Kiến Hưng.
Trần Hạo cho rằng sở dĩ đồng ý theo đến gặp căn cứ trưởng là vì cũng như , dù ngoài miệng thế nào nữa thì trong thâm tâm vẫn luôn là một hùng giàu lòng yêu nước.
Anh rằng chỉ rõ rốt cuộc mà họ bảo vệ là ai?
Tại sự an tính mạng của đó còn quan trọng hơn cả đầu một căn cứ, trở thành mà mặc định ưu tiên bảo vệ tiên?
Sự nghi hoặc của nhanh chóng căn cứ trưởng đích giải đáp.
Người đó tên là Hồ Hải, là một tiến sĩ chuyên nghiên cứu virus zombie.
“Việc nghiên cứu virus zombie tiến giai đoạn cuối cùng, một khi nghiên cứu kháng nguyên virus, loài sẽ thuận lợi vượt qua thời kỳ tận thế. Mãn Nguyệt, tin tưởng cô hiểu ý nghĩa của tiến sĩ Hồ đối với loài .”
“Xin cô nhất định bảo vệ ông an !”
Thì loài chạm đến ngưỡng cửa tiêu diệt zombie.
Tiến sĩ Hồ chính là đang cầm chìa khóa.
bỗng hứng thú, hiên ngang lẫm liệt : “Được thôi, việc nhận.”
*
Trần Hạo dẫn gặp tiến sĩ Hồ. Tâm trạng của khá . Trên gương mặt tuấn tú vẫn điềm tĩnh như thường nhưng sự nhẹ nhõm giữa hai đầu lông mày bán .
thấy rõ, nhịn trêu chọc: “Chị đồng ý giúp đỡ là em vui mặt thế ?”
“Ừm, cô đồng ý đến, cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng vai, nhẹ nhõm hẳn.”
quen miệng cợt nhả: “Vậy tính cảm ơn chị kiểu gì đây?”
Trần Hạo sững như khi.
hứng thú dạt dào quan sát biểu cảm của khi trêu chọc, ánh mắt vô tình dừng khuôn mặt , chạm ánh mắt sâu thẳm của .
“Mãn Nguyệt.” Trần Hạo đột nhiên gọi . “Hiện giờ thể hứa hẹn gì với cô cả nhưng nếu chúng thể thuận lợi vượt qua thời kỳ tận thế , sống sót khỏi miệng lũ zombie, nguyện dùng tất cả chân thành để khiến cô hồi tâm chuyển ý.”
Tim bất giác đập mạnh một cái.
Mặt Trần Hạo ửng đỏ: “ giỏi lấy lòng con gái, nếu cô… nếu cô sẵn lòng cho thêm một cơ hội, chờ khi tận thế kết thúc, sẽ cố gắng học vì cô.”
Anh giống như đang đùa, thực , cũng kiểu đùa.
Nói cách khác, giờ phút , những lời Trần Hạo lúc chính là suy nghĩ trong lòng .
Vậy thì điều nghĩa là thật sự đàn ông mặt tỏ tình hả?
Trần Hạo.
Anh còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, đó là nét bối rối và ngượng ngùng.
cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, trong lòng cuộn trào như sóng vỗ, cảm xúc dâng trào mãnh liệt như thủy triều.
Ngay lúc khí đang mập mờ như thế, ở đầu hành lang bỗng xuất hiện một luồng khí tức quen thuộc của đồng loại.
Đôi mắt lập tức ánh lên một tia sắc lạnh, nhanh chóng ngẩng đầu về phía đó.
Cuối hành lang, mấy vội vã bước tới.
Người đầu là một ông lão hói đầu, đeo mắt kính dày, mặc áo blouse trắng, chắc là tiến sĩ Hồ.
Sau lưng tiến sĩ Hồ là hai trông giống trợ lý nghiên cứu.
Người cuối cùng là một quen cũ, là con mạnh nhất từng căn cứ trưởng cử đến kiểm tra .
Trần Hạo gọi ông : “Sư phụ.”
Ông chú khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén rơi lên .
nở nụ ngọt ngào: “Chào sư phụ~ em là Mãn Nguyệt, căn cứ trưởng ủy thác, đặc biệt tới vệ sĩ cho tiến sĩ Hồ.”
“Chào tiến sĩ~”
“Chào hai em trai~”
lượt chào hỏi từng , lễ độ và nhiệt tình chê .
Hai sinh viên ngoan ngoãn đáp .
Tiến sĩ Hồ thì đáp qua loa cho xong: “Chào cô, chào cô.”
Sau đó ông sang hỏi Trần Hạo: “Bắt zombie hình dạng con ?”
Trần Hạo lắc đầu.
Tiến sĩ Hồ thất vọng, dùng mu bàn tay đập mạnh lòng bàn tay trái: “Sao bắt chứ?”
Ông sang với ông chú: “Diệp sư phụ, ông đừng canh ở đây nữa.”
“Không căn cứ trưởng cử cô gái trẻ tới bảo vệ ? Một cô là đủ .”
“Ông rảnh tay thì cùng Trần Hạo bắt zombie hình dạng con !”
Diệp Thiên Khiếu nghiêm mặt gật đầu: “Căn cứ trưởng cũng ý đó, lát nữa sẽ đích bắt zombie hình dạng con . Hồ lão, ông tự bảo trọng.”
Nói xong, ông sang dặn : “Cô bé, an của tiến sĩ Hồ giao cho cô đấy.”
đáp: “Không vấn đề.”
Diệp Thiên Khiếu đích xuất trận, tiến sĩ Hồ tươi như hoa: “ đúng đúng, như mới đúng chứ, ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, gì nguy hiểm chứ?”
“Giữ ông bên chẳng khác nào dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà!”
“Ông cứ yên tâm bắt zombie hình dạng con về , chỉ cần bắt nó, đảm bảo trong vòng một tháng sẽ thành nhiệm vụ nghiên cứu kháng nguyên virus! Giải cứu nhân loại!”