"Là do em không nghe lời trước."
Tống Giản Sinh lau miệng giúp tôi: "Thái độ cũng không đúng đắn."
"Vậy anh cũng không được đánh m.ô.n.g em!" Tôi nhấn mạnh nhiều lần, giọng đanh thép, "Em là người trưởng thành rồi, không ai được đối xử với em như thế, anh cũng không được!"
Nghĩ một lát, tôi nói thêm: "... Đương nhiên, coi như là chút tình thú nho nhỏ lúc anh và em ngủ chung thì cũng được, nhưng để công bằng, em cũng phải đánh lại."
"Hứa Giảo Giảo!"
Tống Giản Sinh lại lần nữa tức giận đến đỏ mặt: "Em im miệng cho anh!"
Chán thật.
Tôi chỉ đùa chút thôi mà, Tống Giản Sinh sao chẳng có tí tế bào hài hước nào vậy.
Ăn no uống đủ, Tống Giản Sinh đi rửa bát.
Anh ấy làm rất nhanh, đợi tôi tắm xong đi ra thì anh ấy đã dọn dẹp xong xuôi. Lúc này, tôi đã lấy lại vẻ bình tĩnh lý trí thường ngày, nằm sấp trên giường, tôi không chút khách sáo gọi một tiếng: "Tống Giản Sinh!"
Anh ấy đi tới, giọng không mấy thiện cảm: "Gì?"
"Ồ, không có gì."
Tôi tỉnh bơ vén vạt váy ngủ lên, hùng hồn sai bảo anh ấy: "Mau tới bôi thuốc cho em."
Tống Giản Sinh nhắm chặt mắt lại ngay lập tức, trán nổi gân xanh.
"Hứa, Giảo, Giảo!"
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi, giọng đầy tức giận và cảnh cáo.
Xì, giả bộ nghiêm túc.
Hai ngày nay anh ta chạm vào không biết bao nhiêu lần rồi, còn ở đây giả vờ ngây thơ.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không trêu anh ấy nữa.
Dù sao cũng mới mười chín tuổi, cứ nổi nóng mãi, không tốt cho sức khỏe.
"Được rồi được rồi, không bôi thuốc nữa."
Chỉnh lại váy, tôi ngồi nghiêm chỉnh, trông ngoan ngoãn vô cùng: "... Người đàn ông của em, có thể giúp em sấy tóc được không?"
Tống Giản Sinh cuối cùng cũng bỏ tay xuống.
Có lẽ vì cách xưng hô có chút xấu hổ này, sắc mặt anh ấy hơi bực bội.
"Hứa Giảo Giảo."
Anh ấy cầm máy sấy tóc đi đến bên cạnh tôi, vừa cắm điện vừa nói nhỏ: "Em liệu mà kiềm chế một chút!"
Tôi "Ồ" một tiếng, ôm lấy eo anh ấy.
"Hứa Giảo Giảo!"
Nhịp sống ở Ân Trấn rất chậm.
Ở đây hai tuần, lúc rời đi tôi lại có chút không nỡ.
Tương Tương dẫn chó đen nhỏ nhà mình ra tiễn tôi, cô bé mắt đỏ hoe, có thể nói là rất buồn.
Ngoài cửa sổ xe, cô bé gắng sức vẫy bàn tay nhỏ: "Chị Giảo Giảo, Tương Tương sẽ nhớ chị lắm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-tuoc-nho-long-anh/chuong-5.html.]
Xe chạy rồi, tôi hơi buồn.
Quay đầu nhìn Tống Giản Sinh, lại thấy có chút an ủi, sau này có cơ hội, vẫn có thể theo anh ấy về đây.
Giống như lúc đến.
Bay qua nửa Trung Quốc, tôi và Tống Giản Sinh lại trở về thành phố S.
Ngày thứ hai sau khi hạ cánh, bố mẹ tôi cũng về.
Lần trước gặp họ, là vào dịp Tết, đêm ba mươi, họ bay về thành phố S, ăn một bữa cơm tất niên ngắn ngủi ở nhà, ngày hôm sau lại mỗi người một ngả bay đi.
Đối với họ, sự nghiệp có ý nghĩa hơn gia đình nhiều.
Đây có lẽ là trạng thái thường thấy của hôn nhân thương mại. Nói là vợ chồng, không bằng nói là bạn giường, định kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý, thời gian còn lại đều dùng để thực hiện giá trị cá nhân.
Cuộc hôn nhân của tôi và Tống Giản Sinh, chưa chắc đã không bị họ ảnh hưởng.
Chỉ là Tống Giản Sinh không say mê sự nghiệp như bố tôi, coi công việc là ý nghĩa quan trọng nhất đời người. Tôi cũng không có thủ đoạn và năng lực như mẹ, để có thể trở thành một nhà lãnh đạo xuất sắc.
Trước năm mười ba tuổi, tôi không thể hiểu được.
Sau năm mười ba tuổi, tôi cũng không hiểu, nhưng tôi bắt đầu thích nghi.
Có lẽ là vì Tống Giản Sinh đã đến.
Mẹ nói, tôi không phải là trọng tâm cuộc sống của bà, bố cũng sẽ không vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, sinh ra tôi, chỉ vì họ đã đến giai đoạn đó.
Tôi nói, tôi không thể không có gì cả, hai người phải tìm một người ở bên cạnh tôi.
Thế là mẹ và bố đã tìm thấy Tống Giản Sinh, làm quà sinh nhật năm tôi mười ba tuổi.
Cho nên Tống Giản Sinh, vốn dĩ nên thuộc về Hứa Giảo Giảo tôi.
Anh ấy phải là của tôi.
Nghĩ đến đây, dưới gầm bàn ăn, tay tôi lặng lẽ đặt lên mu bàn tay Tống Giản Sinh, nhưng lại bị anh ấy lặng lẽ nắm lấy.
Gãi gãi lòng bàn tay anh ấy, đổi lại một ánh mắt cảnh cáo.
Tống Giản Sinh trước mặt bố mẹ tôi, câu nệ đến đáng sợ, nhưng thực ra hoàn toàn không cần thiết. Ngoài công việc ra, trong mắt họ căn bản không chứa nổi chuyện gì khác.
Vậy mà dáng vẻ Tống Giản Sinh cố gắng giữ mình nghiêm túc, thật sự quá là hấp dẫn.
Tôi không nhịn được, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu.
Chân trái vắt lên chân phải, tôi duỗi mũi chân, móc lấy bắp chân anh ấy. Nhân lúc anh ấy lơ là, đầu ngón tay tôi luồn ra khỏi lòng bàn tay anh ấy.
Sắc mặt Tống Giản Sinh lúc xanh lúc đỏ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tôi lặng lẽ liếc nhìn một cái, cuối cùng cũng hài lòng.
Rõ ràng là bữa cơm bốn người, nhưng người chịu dày vò lại chỉ có Tống Giản Sinh.
Đều tại tâm tư anh ấy quá nhạy cảm.
Cho nên lúc chiều tôi vào phòng anh ấy, anh ấy mới thấy không thích hợp.
Nhưng tôi mặc kệ có thích hợp hay không, Tống Giản Sinh càng muốn tôi ra ngoài, tôi càng làm tới.
Giằng tay anh ấy ra, tôi đẩy anh ấy ngồi xuống giường.
Ôm lấy cổ Tống Giản Sinh, giọng tôi dịu đi, mang theo vài phần làm nũng: "Tống Giản Sinh, anh ôm em đi."
Tống Giản Sinh do dự một lát, tay cứng đờ, hờ hững đỡ lấy eo tôi.