Đám tỷ ơi, thật sự tham lam .
Thật sự là lão phu nhân cho quá nhiều .
Ngày phụ mẫu vì năm mươi lượng bạc mà bán cho khác.
Nay lão phu nhân mỗi tháng cho năm mươi lượng bạc, hơn nữa còn thể phu nhân Hầu phủ đường đường chính chính, Cát Tường Phúc Quý cũng ở bên cạnh.
Nhìn kiểu gì cũng là lời.
Thế là khi đồng ý, lão phu nhân vội vàng lo liệu việc cho và .
Ta xuất giá từ nhà ruột của lão phu nhân.
Chưa đầy ba ngày, và Mạnh Tuần giường tân hôn .
"Chào, ngươi cũng thành hôm nay , trùng hợp thật đấy."
Cuối cùng là phá vỡ sự im lặng .
Mạnh Tuần như một kẻ ngốc.
Thấy ngay ngắn, vẻ đoan trang thục nữ, bĩu môi: "Được , đừng giả vờ nữa."
Ta thẹn thùng đ.ấ.m một quyền n.g.ự.c , lực mạnh, khiến ngã lăn xuống giường.
"Ôi trời ơi, ngươi chứ?"
"Nếu , thì cứ ngủ đất , giữa mùa hè, đất mát mẻ."
Nói xong, ném chiếc chăn về phía , tháo những đồ trang sức lộn xộn đầu xuống đặt cạnh gối.
Sau đó cuộn trong chiếc chăn khác, lăn phía trong giường, sợ ý đồ bất chính với .
Hắn tức giận mà "hừ" một tiếng, nghiến răng nghiến lợi : "Khương Tảo! Là ngươi đồng ý thành mà!"
Ta thò đầu : " ngươi cũng từ chối."
"Điều đó chứng tỏ ngươi thấy, cũng ."
Đối diện với ánh mắt chân thành mà trong veo của , nhanh chóng cụp mắt tránh ánh của .
Rồi lắp bắp : "Bản hầu chỉ là thể cãi lời mẫu , với là vì Cát Tường và Phúc Quý, chúng thể thiếu ngươi."
Ta sốt ruột lật : "Biết , ngủ sớm , bận rộn cả ngày mệt c.h.ế.t ."
"Khương Tảo! Ta thật đó."
"Ừ ừ ừ, tin tin."
"Khương Tảo!"
"Có mặt."
"Cái đó, sáng mai nhớ chừa chỗ cho nhé, sợ mẫu phái đến xem."
Mỗi bước mỗi xa
"Ồ."
"Khương Tảo...! (phiên bản nghiến răng nghiến lợi)"
"Nói ."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khuong-tao/chuong-6.html.]
Ta và Mạnh Tuần quen đầy năm ngày, sờ rõ cái tính cách vặn vẹo mà thích phô trương thanh thế của .
Đối phó với loại nam nhân , đúng là dễ như trở bàn tay.
---
Cát Tường và Phúc Quý Mạnh Tuần đưa đến học đường để học vỡ lòng.
Ta cùng lão phu nhân trải qua những ngày tháng nhàn hạ, trồng hoa, nuôi cá, đùa giỡn với mèo.
Chỉ là hai đứa nhỏ đều thích ăn bánh nướng.
Thế là cách vài ngày cho chúng vài miếng "hương vị của mẫu ".
Còn về Mạnh Tuần.
Hai bọn tự nhiên là "tương kính như tân".
Mỗi ngày ngoại trừ việc tranh cãi xem ai ngủ sàn, thì vô cùng hòa thuận.
Ta thề, cả đời từng nhàn rỗi tự tại đến thế.
Tuy nhiên, một ngày tan học, Cát Tường mặt mũi bầm dập từ học đường bước , Phúc Quý cũng lóc chạy đến.
Khoảnh khắc đó, trong lòng như một ngọn lửa vô hình đang bùng cháy dữ dội.
Ta xổm xuống, kéo tay hai đứa trẻ hỏi: "Ai ?!"
.
Cát Tường bướng bỉnh chịu .
Phúc Quý tủi nức nở trong lòng : "Mẫu , hu hu... Trong học đường hai chúng con là con hoang mẫu , mẫu mẫu của chúng con hu hu hu..."
Ta đau lòng ôm chặt con bé lên, lau nước mắt mặt con bé: "Đừng nha bảo bối, phụ mẫu sẽ chống lưng cho con."
Giờ đây, tất cả trẻ con trong học đường đều các phủ đón về, dù đòi công bằng cũng chỉ thể tìm lúc khác.
Thế là đành dắt Cát Tường lên xe ngựa về phủ .
"Mẫu , thật sự mẫu của chúng con ?" Phúc Quý mắt đẫm lệ .
Cát Tường như một tiểu đại nhân khoanh tay: "Phúc Quý, hiểu chuyện một chút , dù mẫu thì chứ, từ nhỏ mẫu vất vả nuôi lớn hai chúng , chẳng còn hơn cả mẫu ?"
Phúc Quý liên tục xua tay: "Ca ca, ý đó."
Nói xong con bé bắt đầu : "Ta sợ... là sợ mẫu sẽ cần chúng nữa hu hu hu..."
Nghe lời , mắt cũng đỏ hoe, ôm chặt hai đứa trẻ : "Mẫu thể cần các con, cả đời mẫu yêu các con nhất."
Cát Tường ngẩng đầu hỏi: "Yêu hơn cả phụ luôn ?"
Tâm trạng buồn bã của tan biến, lườm thằng bé một cái:
"Đừng lúc và con đang bồi đắp tình cảm mẫu tử thì lời vô nghĩa ."
Kể từ khi nhặt hai đứa trẻ, bao giờ nghĩ đến việc điều tra thế của chúng.
Cũng bao giờ với chúng rằng chúng con ruột của .
Chỉ là thầm hạ quyết tâm, nhặt về , thì nuôi dưỡng như con ruột.
giờ đây lũ trẻ dần lớn lên, lẽ đến lúc để chúng sự thật .