"Ưm, ngon lắm!" Thôi , giận nữa, coi như nể mặt viên kẹo ngọt ngào .
"Tiệp dư của chúng thật là rộng lượng, quả đúng là bụng Tể tướng thể chứa thuyền." Tuyên tỷ tỷ nhéo mũi .
Tể tướng? Bụng phụ hình như thật sự thể chở thuyền, to đến nhường mà.
Ngày hôm , đang trong sân dán lá Phong, bỗng nhiên một cái đầu xinh nhô bờ tường. Hắn hướng về phía kêu lên: "Tiểu Thạch Thử, ngươi đang gì ?"
Ta trừng mắt : "Ta tên là Thạch Thư!"
Thái tử ha hả lớn, bên trái vụt một cái nhô một cái đầu, bên vụt vụt nhô thêm hai cái.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu – sáu vị Hoàng tử đều tề tựu đông đủ.
"Thạch Thử, ngươi đang dán lá Phong ? Ta dán giỏi nhất đấy!"
"Dán lá Phong gì thú vị, câu cá !"
"Câu cá vô vị lắm, là đ.á.n.h Mã cầu ?"
"Không , ăn thịt nai nướng!"
Thịt nai nướng là gì nhỉ? Ta nắm chặt chiếc lá, ngây vị thiếu niên ở ngoài cùng.
Bọn họ cùng ha hả vang.
"Xem là thích thịt nai nướng ."
"Đi thôi, nướng thịt nai thôi!"
Ta cẩn thận dè dặt rạp bên ngưỡng cửa, dùng một con mắt hé qua khe cửa.
Bọn họ cũng đang qua khe cửa.
"Tiểu Thạch Thử, mau đây chơi!"
Ta , nhưng dám, bèn đầu ma ma.
Ma ma xoa đầu , : "Cứ ."
Ta mừng rỡ mở cửa.
Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử mỗi nắm một tay . Tứ Hoàng tử kịp giành tay, bèn cùng Ngũ Hoàng tử mỗi túm một b.í.m tóc nhỏ của .
Thái tử dắt theo Lục Hoàng tử, phe phẩy một cái tua rua màu đỏ, tươi tắn phía .
Bọn họ quá nhiều, kịp. thịt nai quả thật thơm quá chừng.
"Răng của ngươi mọc đủ ? Có nhai ?" Ngũ Hoàng tử nghiêng đầu xổm mặt : "Há miệng xem nào!"
"A—"
"Răng thì mọc đủ , nhưng mà sâu kìa."
"Sau bớt ăn đường thôi." Thái tử bếp lò nướng thịt, lơ đãng liếc một cái.
Ta năm cái đầu đang chụm mặt, nghiên cứu hàm răng của , vội vàng khép miệng , che : "Không , kẹo ăn thì chẳng còn hạnh phúc nữa."
Lục Hoàng tử dùng bàn tay mũm mĩm gật gù đồng tình với lời : "Không , kẹo ăn thì nàng hạnh phúc ."
Trạm Én Đêm
Năm khuôn mặt khựng , cùng ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kim-chi-ngoc-diep-ytxi/chap-2.html.]
"Nhị ca, hạnh phúc của nàng thật là đơn giản."
"Tiên sinh , ngốc nghếch thì càng dễ hạnh phúc."
"Ồ ồ, lời của , nhất định là sai ."
Bàn tay mũm mĩm của Lục Hoàng tử véo má : "Ngươi là Thạch Thử, ăn kẹo thì thể ăn quả thông nha."
Ta ăn quả thông, bèn gạt tay .
"Đừng trêu chọc nàng nữa, mau đây ăn thịt ." Thái tử lớn tiếng gọi một câu.
Mọi nhao nhao chạy tới, mỗi gắp một miếng thịt, cùng đưa đến mặt , kề sát miệng , "Thạch Thử ngoan, ăn thịt ."
Ta toe toét, "Ưm ưm, thịt nai nướng ngon thật!"
Lục Hoàng tử gật gù, bắt chước lời : "Ưm ưm, thịt nai nướng ngon thật, cho ngươi ăn hết."
4.
Ăn thịt nhiều, tối hôm ôm bụng, thổ tả ngừng. Trong cơn mơ màng, uống nhiều thuốc.
Mở mắt , thấy Thái tử đang bên giường, nét mặt đầy ưu tư .
Thấy tỉnh dậy, xoa đầu , "Đã đỡ hơn ?"
Ta gật đầu: "Vốn dĩ khỏe , thịt nai ngon lắm."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bật , " là mèo tham ăn!"
Đợi Thái tử , nôn thêm một nữa. Ma ma súc miệng cho , sờ lên má : "Tiệp dư trách Thái tử và các vị Hoàng tử ?"
Ta lắc đầu nguầy nguậy, "Chuyện thể trách bọn họ? Họ lòng dẫn con ăn thịt nai, là do con vô dụng thôi." Nếu nhờ bọn họ, chẳng ăn thịt nai bao giờ.
"Hài tử ngoan!" Ma ma : "Con nhất định là phúc khí."
Chiều hôm đó, Học đường tan học, năm vị Hoàng tử cùng đến thăm , mỗi đều mang theo lễ vật.
Ta mời bọn họ ăn điểm tâm.
Từ đó về , cứ tan học là bọn họ tìm đến . Lục Hoàng tử còn dạy nhận mặt chữ, nhưng cứ thấy cách dạy vấn đề.
"Chữ , hôm qua như thế mà." Ta hiểu, càng thêm hồ đồ.
"Thế ư? Vậy là hôm qua sai , theo hôm nay ." Lục Hoàng tử ngậm cây bút lông, môi dính đầy mực.
"Sao hôm nay? Hôm qua nhất định là sai ?" Ta lau miệng cho .
Hắn chu cái môi nhỏ cho lau, lơ mơ với : "Mẫu phi , chỉ cần hôm nay thông minh hơn hôm qua là ."
Ta hiểu , bên cạnh ôm quả táo gặm ròm rộp.
Lục Hoàng tử cũng chữ nữa, song song với , mỗi một quả táo. Hắn còn bắt chước nghêu ngao đung đưa chân.
Ma ma bước hồi lâu, ôm hôn một cái.
Một buổi sáng, Tuyên tỷ tỷ lay tỉnh, "A Thư, A Thư , bên ngoài tuyết rơi !"
Ta bật dậy, Tuyên tỷ tỷ bế đến bên cửa sổ. Ta ôm cổ nàng, vui vẻ : "Tỷ tỷ, chúng quét tuyết cành mai !"
Tuyên tỷ tỷ ngẩn : "Không đắp tuyết ?"
"Quét tuyết quan trọng hơn. Tỷ và ma ma cứ ho khan mãi, hỏi đại phu, ông dùng tuyết mai nấu thể cầm ho."