Ký Sinh Trùng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-31 11:47:44
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bà nội câu , trong mắt mang theo oán hận.

 

Từ khi ký ức, ông nội thường xuyên mang đồ ăn thức uống đến cho bà cố.

 

Mỗi dịp Tết g.i.ế.c gà, phần thịt ngon con gà, ông đều đem cho bà cố, chỉ để cổ gà, xương sườn gà, gần như chẳng chút thịt nào.

 

Mà bà cố thì từ tận trong lòng vốn thích ông nội, chẳng hề tình cảm gì với ông.

 

Bà cố từng cho ông nội lấy một miếng ăn, ngay cả một hạt gạo cũng từng đưa.

 

Mỗi bà nội vì chuyện mà cãi với ông, ông đều : hiếu kính ruột là chuyện nên , chẳng mong báo đáp.

 

Thời gian lâu dần, ngày tháng nhà càng lúc càng nghèo khó.

 

Trong khi đó, nhà ông ba thì ngày một khấm khá.

 

gật gật đầu: “Cháu .”

 

Bà nội : “Tiểu Phúc, cháu nhóm lửa , bà xào thêm cho bà cố cháu một món.”

 

Nói xong, bà nội từ phía chum nước xách một cái thùng gỗ. 

 

Trong thùng gỗ bò đầy ốc sên.

 

Ốc sên to chừng bằng quả trứng gà, màu sắc đen sẫm, còn cả loại màu hồng, chi chít chen chúc, thôi cũng thấy da đầu tê rần.

 

khẽ : “Bà ơi, ốc sên to thật, bà lấy ở ?”

 

Bà nội : “Bắt ở sông đấy.”

 

Không , càng bà nội càng thấy nụ của bà chút âm u rùng rợn.

 

Trong lòng mơ hồ dấy lên nỗi sợ hãi.

 

Bà nội bẻ vỏ ốc sên, quăng con ốc trong chậu sắt.

 

Ốc lấy vỏ vẫn còn sống, chậm rãi bò trong chậu, mà da gà da vịt nổi đầy .

 

: “Bà ơi, cháu từng thấy con ốc sên nào to thế , thịt nó chắc chắn ngon lắm.”

 

Lời dứt, sắc mặt bà nội liền đổi, bà âm trầm :

 

“Mấy con ốc là chuẩn cho ông cháu với họ, cháu ăn! Nhớ ?”

 

Giọng bà nội lạnh, chẳng dễ chịu chút nào.

 

: “Cháu nhớ .”

 

Vừa dứt lời, trong sân liền vang lên động tĩnh:

 

“Dâu lớn, khát quá, mau lấy cho bát nước uống.”

 

Bà cố còng lưng kho.

 

Môi bà trắng bệch, nứt toác, như thể khát từ lâu.

 

Thấy bà cố bước kho, bà nội liền nở nụ , :

 

“Mẹ, uống chậm thôi ạ.”

 

Bà nội đưa bát nước cho bà cố, bà cố uống vội, giống như sắp c.h.ế.t khát.

 

Vài ngụm cạn sạch bát nước.

 

Bà cố cau : “ chỉ ăn một cái sủi cảo nhân thịt thôi mà khát dữ . Dâu lớn, cô bỏ thứ gì nhân bánh đấy?”

 

Bà nội nở nụ gượng gạo:

 

“Mẹ, nếu sợ con giở trò, lát nữa cho chú ba nếm thử bánh, lời của chú ba, tin chứ?”

 

5

 

Bà cố hừ lạnh một tiếng, khó chịu :

 

“Nhanh tay nấu chín mấy cái bánh , còn đang chờ ăn. Hồi trẻ việc chậm chạp, già vẫn thế. Thật hiểu thằng cả mà sống nổi với cô.”

 

Nói xong, bà cụ lưng bước khỏi kho.

 

Bà nội trừng mắt theo bóng lưng bà cố, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hằn học.

 

Bà nội vớt hết bánh trong nồi , :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ky-sinh-trung/chuong-3.html.]

“Tiểu Phúc, cháu mang bánh trong nhà cho ông nội với ăn.”

 

gật đầu, bưng đĩa sủi cảo nhân thịt phòng.

 

Ông nội thấy sủi cảo, liền dùng tay đếm một lượt.

 

Sau khi chắc chắn thiếu cái nào, mặt ông nội mới lộ chút tươi .

 

Ông nội : “Mẹ, sủi cảo chín , ăn nhiều chút nhé.”

 

Bà cố bĩu môi, khó chịu đáp: “Ăn cái bánh xong, tao cứ thấy khát nước, ngứa ngáy.”

 

Bà cố gãi mạnh cổ, như côn trùng cắn, đến nỗi da cổ đỏ lên.

 

Ông nội hỏi: “Có nhân thịt mặn quá ?”

 

Bà cố gãi mạnh lên mặt, đôi mắt từ khi nào đỏ ngầu như tràn máu, đáng sợ.

 

Bà cố hậm hực : “Nếu để tao ăn cơm thì thẳng , việc gì phí của? Làm sủi cảo mặn thế , ai mà ăn ?”

 

Ông ba , : “Mẹ, nhà nghèo sủi cảo đều mặn, coi như ăn dưa muối , ráng ăn tạm mấy miếng .”

 

Ông ba dứt lời, mặt ông nội sa sầm , tức giận quát: “Chú ba, lời đó là ý gì?”

 

Ông nội ghét nhất là nghèo.

 

Ngày thường, ông nội giao hảo với dân làng .

 

Ai cần tiền cần giúp, ông nội đều tay.

 

Lễ lạt cũng hào phóng.

 

Người ngoài , còn tưởng nhà bữa nào cũng thịt ăn.

 

Thế nhưng, đến lúc gia đình việc lớn như dựng cái kho, chẳng mấy ai tới giúp.

 

Ông nội luôn giữ thể diện, nhưng thể diện thì mất.

 

Ông ba bĩu môi, khó chịu : “ chẳng ý gì, đừng lúc nào cũng đa nghi.”

 

Ông ba dứt lời, bà cố lên tiếng: “Nước, lấy cho tao bát nước, tao khát lắm .”

 

Khi bà cố , mặt tái nhợt, da dẻ khô khốc như mất nước.

 

Ông nội liền : “Tiểu Phúc, lấy nước cho bà cố.”

 

gật đầu, vội chạy kho.

 

Vừa bước , liền ngửi thấy một mùi thơm.

 

Bà nội đang múc nửa chậu thịt ốc sên từ trong nồi .

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

vô thức nuốt nước bọt.

 

Bà nội : “Tiểu Phúc, cháu mang mấy cái vỏ ốc vứt, càng xa càng .”

 

hỏi: “Bà, vứt xa thế?”

 

Bà nội do dự vài giây đáp: “Vỏ ốc tanh hôi, vứt xa một chút.”

 

gật đầu: “Cháu .”

 

Bà nội bưng nửa chậu thịt ốc định ngoài.

 

vội múc một bát nước, chạy gần, :

 

“Bà, bà cố khát lắm, uống nước, bà mang bát nước đưa cho bà cố .”

 

Bà nội liếc bát nước, nhạt: “Bà cố già , uống nước lạnh, chuyện cháu đừng lo. Mau vứt vỏ ốc .”

 

gật đầu: “Cháu .”

 

xách nửa thùng vỏ ốc, đầu làng.

 

Đến nơi, đổ hết vỏ ốc xuống gốc một cây đại thụ.

 

Vừa định về thì thấy mấy con ch.ó chạy tới, vây quanh và bắt đầu ngấu nghiến ăn vỏ ốc.

 

Chỉ trong vài giây, mắt chúng đỏ ngầu, đáng sợ.

 

Trong đó một con ch.ó còn trừng mắt , hệt như chó dại.

 

Loading...