Ký Sinh Trùng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-08-31 11:48:04
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
bỗng thấy sợ hãi vô cớ, vội vàng chạy về nhà.
Rất nhanh, chạy về đến sân.
Vừa bước cổng, liền thấy tiếng kêu thảm thiết của bà cố:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Nước… tao uống nước…”
Ông nội xách một thùng nước đầy, bước gian đông.
cũng lập tức chạy theo .
Vừa phòng, liền thấy bà cố ôm lấy thùng gỗ mà uống ngấu nghiến.
Hai mắt bà cố đỏ ngầu, da dẻ khô quắt như mất hết nước.
Trên mặt và còn nổi đầy những hạt nhỏ bằng trứng cá, chi chít, mà rợn cả da gà.
Bà cố hướng về ông nội gào lên: “Chỉ ăn một miếng sủi cảo nhà mày thôi mà tao thành thế . Đồ con bất hiếu! Mày lấy mạng tao ?!”
Ông nội sững mấy giây, vội vàng đáp: “Mẹ, thế? Bao năm nay con hết lòng phụng dưỡng , con thể hại ?”
Bà cố tức giận : “Thằng cả, mày bụng hẹp hòi. Bề ngoài thì hiếu thảo, mang cơm nước đến cho tao, nhưng trong lòng đều ghi sổ từng chút một, đợi đến lúc tao trả cho mày!”
Lời bà cố dứt, sắc mặt ông nội lập tức sa sầm.
Ông nội nổi giận: “Mẹ, nghĩ oan cho con? Con là con ruột của mà!”
Bà cố hừ lạnh, gắt gỏng: “Chẳng mày thấy tao sắp c.h.ế.t , mà nhà cửa ruộng đất tao để hết cho thằng ba nên mày cam lòng, mới cùng vợ mày hợp mưu hại tao đó ? Nhân sủi cảo rốt cuộc là cái quái gì? Sao ăn xong tao khát khô cả , nổi đầy mụn u như thế? Nói !”
Bà cố gào thét thẳng mặt ông nội.
Ông nội quýnh quáng, giậm chân thình thịch, kéo bà nội , gắt gỏng:
“Nhân sủi cảo rốt cuộc là ? Sao ăn xong thành thế ?”
Bà nội chỉ liếc ông nội một cái, bốc ngay một cái sủi cảo bỏ miệng.
Bà nội điềm nhiên : “Nhân bánh chẳng vấn đề gì cả, tin thì ông cũng ăn thử .”
Ông nội sững vài giây, chăm chú bà nội.
Thấy bà nội chẳng hề hấn gì, ông nội cũng bốc một cái cho miệng.
Nhai mấy cái, ông nội : “Mẹ, nhân bánh hỏng, con ăn cũng chẳng cả.”
Bà cố khịt mũi, lạnh giọng: “Tao tin lời tụi bây! Thằng ba, con ăn thử xem!”
Ông ba chau mày, định đưa tay lấy bánh thì ngoài sân bỗng vang lên tiếng động.
ngẩng , là Trần Vọng.
Ông nội : “Vọng Tử cuối cùng cũng đến .”
Trần Vọng hấp tấp chạy , thở hồng hộc:
“Cha, làng xảy chuyện ! Liên tiếp c.h.ế.t mất năm , đều ký sinh trùng hại chết!”
Ông nội hỏi: “Vọng tử, rõ xem nào, ký sinh trùng gì mà thể g.i.ế.c ?”
Trần Vọng mặt mày hoảng hốt:
“Nghe ông Lưu Tam ở vườn , đó là trùng trong nước. Một khi ký sinh thì kẻ đó sẽ khát ngừng, uống mãi uống mãi cho đến khi bụng căng mà chết!”
7
Vừa dứt lời, sắc mặt của bà cố lập tức đổi. Bà run rẩy đầy sợ hãi:
“Tao… tao khát đến khó chịu, chẳng lẽ là ký sinh trùng bám ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ky-sinh-trung/chuong-4.html.]
Trần Vọng liếc bà cố , giọng hoảng hốt:
“Mau trói bà , đừng để bà uống nước nữa!”
Ông ba cau mày hỏi: “Vọng Tử, con là ý gì?”
Trần Vọng lo lắng đáp: “Cha, mấy c.h.ế.t trong làng đều giống y như bà, mắt đỏ ngầu, da thì khô quắt như hút hết nước. Mau trói bà , tuyệt đối đừng để bà uống nước.”
Bà cố run lên vì tức giận, mắt trừng trừng ông nội, nghiến răng chửi:
“Thằng cả! Đây là trò ho mày bày ! Mày cố tình hại tao! Cái gì mà sủi cảo nhân thịt, rõ ràng là sủi cảo nhân ký sinh trùng thì .”
Nói , bà cố tức giận hất đổ hết sủi cảo bàn xuống đất.
Ông nội hoảng hốt: “Mẹ, con với bà thằng Tiểu Phúc đều ăn cả , mà ! Nhân bánh là thịt thật, ký sinh trùng gì cả.”
Bà cố trừng mắt, giọng đầy căm hận:
“Đồ súc sinh! Tao ngay mày chẳng ý gì.”
Ông nội thở dài, mặt mày bất lực:
“Mẹ tin thì con cũng chẳng còn gì để nữa.”
Bà cố ho sặc sụa mấy tiếng, miệng lẩm bẩm:
“Nước… mau bưng cho tao bát nước nữa…”
Trần Vọng vội đáp:
“Bà , bà thể uống thêm ! Dù bà uống bao nhiêu cũng chẳng giải khát , vì tất cả đều ký sinh trùng hút sạch. Chỉ cần bà cố nhịn một ngày, uống nước, thì ký sinh trùng sẽ khát mà chết. Khi chúng chịu nổi, sẽ tự bò khỏi cơ thể bà.”
Bà cố cào cấu lên cánh tay đến mức rớm máu, nghiến răng gằn giọng:
“Nước… cho tao miếng nước , tao khát chịu nổi nữa.”
Ông nội vội khuyên:
“Mẹ, lời Vọng Tử , đừng uống nước.”
Bà cố lườm ông nội, tức tối quát:
“Cút! Đồ súc sinh, mày là tao thấy chướng mắt. Lúc mày mới sinh , tao đáng lẽ bóp c.h.ế.t quách cho .”
Giọng bà cố đầy thù hận, chẳng khác nào đang với kẻ địch chứ con trai ruột của .
Đôi mắt bà cố càng lúc càng đỏ ngầu, làn da thì khô rạn thêm. Những nốt sưng vốn chỉ to bằng trứng cá, giờ lớn bằng móng tay út, chi chít da, khiến ai cũng rùng ngứa ngáy.
Ông nội mặt mày sa sầm, cất giọng lạnh lùng:
“Thế còn rước con về nuôi? Giá mà ngày đó đừng nhận thì mấy, cũng đỡ tốn cơm.”
Bà cố gằn, đáp:
“Nếu theo ý tao thì chẳng nhận . Khi mày tám tuổi, nuôi thế nào cũng chẳng gần gũi . cha mày cứ sĩ diện, sợ thiên hạ dị nghị, nên sống c.h.ế.t bắt nhận về.”
Ông nội ngẩn vài giây, thêm gì, xoay lưng bước sân.
Ông ba liền gọi với theo:
“Anh cả, lấy dây đến đây, nhanh lên, trói !”
Bà cố môi trắng bệch, run rẩy cầu khẩn:
“Thằng ba… còn cách nào khác ? Mẹ khát quá…”
Ông ba thở dài: “Mẹ, còn cách nào .”
Ánh mắt bà cố đảo qua , giọng yếu ớt: