Ký Sinh Trùng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-31 11:48:19
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ trong làng bảo, trấn bệnh viện, bác sĩ ở đó trị đủ bệnh. Thằng ba, là đưa đến đó xem thử?”

 

Ông ba chau mày, giọng nặng nề:

 

“Mẹ, bệnh viện trấn thì chữa cái gì chứ? Toàn lừa bịp thôi, đừng tin.”

 

8

 

Ông ba dứt lời, ông nội liền cầm sợi dây thừng bước nhà.

 

Bà cố thấy dây thừng, gương mặt liền hiện rõ vẻ kinh hãi, bà cố :

 

“Vọng Tử, bà sẽ khát đến c.h.ế.t chứ?”

 

Chú họ lắc đầu, : “Bà yên tâm, .”

 

Nói , chú họ liền lấy dây trói bà cố .

 

Ông ba bên cạnh dặn: “Trói chặt .”

 

Bà cố thở hổn hển, giọng đầy đáng thương:

 

“Khát quá… tao khát chịu nổi , cho tao uống chút nước .”

 

Chú họ đáp: “Bà, ráng chịu một chút, bà khát, mà là ký sinh trùng trong cơ thể bà khát.”

 

Bà cố tựa vách tường, miệng liên tục rên rỉ “ôi dào ôi dào”, trông đau đớn.

 

Ông ba : “Anh cả, trời cũng còn sớm, với Vọng Tử về đây. Anh nhớ chăm sóc , sáng mai sang.”

 

Ông nội cau mày: “Giờ cũng muộn , hai , hà tất chạy tới lui cho vất vả.”

 

Ông ba lắc đầu: “Nhà còn chuyện, cứ chăm sóc , sáng mai sang.”

 

Nói ông ba sang bà cố: 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Mẹ, con về , ráng chịu một chút, mai con qua đón .”

 

Bà cố lộ rõ vẻ hoảng hốt: 

 

“Thằng ba, con đừng , ở , thấy con thì trong lòng bất an lắm.”

 

Ông ba đáp: “Mẹ ở nhà con trai ruột của thì lo gì chứ? Con về thăm thôn, mấy c.h.ế.t con đều quen , con đưa tiễn họ.”

 

Dứt lời, ông ba cùng chú họ rời .

 

Bà cố dõi mắt theo bóng lưng ông ba, miệng còn gọi với:

 

“Thằng ba, mai nhớ tới sớm một chút nhé.”

 

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai khuất hẳn.

 

Bà cố dựa vách, liên tục nuốt nước bọt, khổ sở than:

 

“Thằng cả, tao khát quá.”

 

Ông nội giả vờ như thấy, cúi xuống nhặt những chiếc sủi cảo rơi đất.

 

Ông nội lẩm bẩm: “Bánh ngon thế phí phạm.”

 

Ông nội lau sạch đất cát bánh bày đĩa.

 

Ông nội tiếp: “Bà già, mang ít nước tương tới, lấy rượu trắng luôn.”

 

Bà nội mỉm , nhanh chóng mang nước tương và rượu .

 

Ông nội cởi giày, leo lên giường đất, há miệng ăn ngấu nghiến sủi cảo nhân thịt.

 

vô thức nuốt nước bọt, sủi cảo nhân thịt trông thơm phức.

 

Ông nội trừng mắt , gắt gỏng:

 

“Nhìn cái gì mà ? Có chút đồ ngon là thèm, mà mày ham ăn thế hả?”

 

ông mắng, thấy ngượng ngùng.

 

dám thèm sủi cảo nhân thịt, cũng chẳng dám thèm kẹo hồ lô.

 

Hễ đồ ngon mà lỡ thêm một chút, ông nội đều mắng tham ăn.

 

Bà nội : “Ông già, ông trông , giặt đồ.”

 

Ông nội gật đầu, tiếp tục ăn sủi cảo nhân thịt.

 

Bà cố tựa tường, miệng rên rỉ: “Nước… cho tao uống nước…”

 

Bà nội bảo : “Tiểu Phúc, theo bà.”

 

gật đầu, theo bà nội nhà kho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ky-sinh-trung/chuong-5.html.]

 

Bà nội vẫn , mở tủ đựng bát đũa, bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi.

 

Bà nội đặt đĩa sủi cảo lên bếp, :

 

“Tiểu Phúc, ăn , ăn thoải mái .”

 

hỏi: “Bà, sủi cảo nhân thịt ?”

 

Mắt bà nội đỏ, nhưng vẫn :

 

“Bà giúp trưởng thôn bắt cá sông, trưởng thôn cho thịt, cháu mau nếm thử .”

 

9

 

Những chiếc sủi cảo nhân thịt tỏa mùi thơm nức.

 

kìm , nuốt nước bọt cầm một cái sủi cảo đưa đến bên miệng bà nội: 

 

“Bà nội, bà cũng ăn .”

 

Bà nội mỉm : “Bà ăn , cần cho bà, cháu mau ăn .”

 

lắc đầu. 

 

Bà nội đang dối, môi bà chẳng dính chút dầu mỡ nào, rõ ràng hề ăn sủi cảo nhân thịt.

 

Thấy chịu ăn, bà nội nhận lấy sủi cảo, cắn một miếng nhỏ.,

 

Nhân bánh màu trắng, giống với loại sủi cảo nhân thịt mà bà cố ăn.

 

Bà nội : “Sủi cảo nhân thịt thơm quá, Tiểu Phúc, cháu mau thử .”

 

cầm lên một cái, cho miệng.

 

Đã lâu từng ăn sủi cảo nhiều thịt đến thế.

 

Bà nội bảo: “Tiểu Phúc, cháu cứ ở trong kho, bà về gian đông một lát, đợi cháu ăn xong hẵng về.”

 

gật đầu: “Cháu .”

 

Bà nội bưng theo một bát nước khỏi kho.

 

Trong kho chỉ còn .

 

ăn ngấu nghiến sủi cảo, nhưng ăn hết.

 

để dành cho bà nội ba cái, giấu túi áo, bước sang gian Đông.

 

Bà cố già trông thấy, làn da như vỏ cây khô, nổi đầy những cục u to bằng quả trứng.

 

Bà cố yếu ớt : “Nước… cho tao nước, tao sắp khát c.h.ế.t .”

 

Ông nội đáp: “Mẹ, uống một bát , thể uống thêm nữa!”

 

Đôi mắt bà cố đỏ ngầu, bà cố hướng về phía ông nội mà gào lên:

 

“Nước! Cho tao nước! Đồ con bất hiếu!”

 

Đôi mắt bà cố trừng lớn, còn thấy rõ những con ký sinh đỏ đang ngọ nguậy nhãn cầu.

 

Thì mắt bà cố đỏ vì máu, mà vì ký sinh trùng bò kín.

 

Chúng dài mảnh, mảnh như những sợi chỉ.

 

Ông nội hoảng hốt tiếng gào của bà cố:

 

“Mẹ, rốt cuộc ?”

 

Bà cố giận dữ: “Nước! Tao uống nước!”

 

Vừa xong, bà cố lăn lộn giường đất, còn dùng đầu đập mạnh tường, đến mức đầu cũng rách toạc.

 

Ông nội hoảng loạn: “Mẹ, ?”

 

Bà cố gào thảm thiết: “Tao sống nổi nữa… tao khát… tao sắp khát c.h.ế.t …”

 

Ông nội ngẩn vài giây, nên gì.

 

Ông nội sang bà nội hỏi: “Bà nó, giờ ?”

 

Bà nội bảo: “Mẹ khổ sở như , là cho uống chút nước ?”

 

Ông nội khó xử: “ Vọng Tử dặn , thể uống nước. Nếu xảy chuyện, ăn thế nào với lão Tam?”

 

: “Chỉ uống vài ngụm thôi, chắc .”

 

Ông nội đáp: “Ừ… .”

 

Loading...