Hai chân vẫn vắt vai , đau mỏi đến tê dại.
Sau cùng chịu nổi nữa, ngủ .
Chỉ mơ hồ cảm nhận ôm tắm, ga trải giường và chăn đệm.
Nằm trong ổ chăn thơm tho sạch sẽ , mất ý thức.
06
Sau mấy ngày sống cuộc đời tân hôn ngọt ngào hổ với đại tướng quân, đến giờ hễ thấy là chân mềm nhũn!
Dạo đang nghỉ phép, suốt ngày ở nhà, cửa , cửa bước, bám dính lấy như keo.
Ta đầy rối rắm, :
— “Tướng quân, cả ngày gì, liệu … ?”
Làm ơn ! Ra ngoài uống rượu, cưỡi ngựa, du hồ, hí khúc, gì cũng ! Miễn là đừng cứ quanh quẩn trong phủ!
Đại tướng quân tựa ghế mềm, liếc một cái, khẽ đầy hàm ý:
— “Ở nhà cũng ít việc đấy. Sao , tam cô nương ý ?”
Cái thật là!
Trước mặt khác thì nghiêm chỉnh gọi là "phu nhân".
Còn hễ đóng cửa chỉ còn hai chúng , liền cố tình gọi là "tam cô nương"!
Rõ ràng là đang trêu chọc !
Ta xoa xoa vành tai đỏ bừng, kiếm cớ giục ngoài dạo.
Kỳ thực quản gia chuẩn xong sính lễ về thăm nhà đẻ, nhưng thêm vài món nữa.
Giờ bàn, ghế mềm, bậu cửa trong phòng… đều thấy chóng mặt cả!
Haizz, quả thật tâm và của nam nhân đúng là hai đường thẳng song song…
Nếu thấy trong rương sách trong thư phòng vẫn còn cất bức họa chân dung của đại tỷ…
Thì thực sự tưởng — cái kiểu mỗi ngày cùng thế thế , là vì … yêu .
Lúc đó hoảng loạn cất bức họa trở .
Thì ngay ở cửa !
Ta giật nảy !
Phát hiện bí mật của trượng phu, đúng là vô cùng hổ!
Đại tướng quân cố tình buông tha, nhướng mày hỏi:
— “Phu nhân đang xem gì ?”
Ta quanh né tránh:
— “Không gì , chỉ thấy rương bụi, tiện tay lau thôi.”
Hắn từng bước tiến gần, vây trong chiếc ghế, ghé sát tai thì thầm:
— “Không mở xem thử ?”
Ta càng thêm hoảng, vội đáp:
— “Không dám dám, đây là đồ riêng của tướng quân, thể xem.”
Hắn chợt khẽ lạnh một tiếng.
Chuyện đó…
Ta vội vã vỗ mặt đang nóng bừng, chẳng nhớ nữa, chỉ lo giục ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ky-su-ken-re-cua-ninh-tam-co-nuong/5.html.]
mà!
Nói sai chút nào — mối liên kết giữa đại tỷ và đại tướng quân, quả thực quá sâu!
Hai hiếm hoi mới ngoài một chuyến, mà… chạm mặt đại tỷ!
07
Ta và đại tướng quân đang trong thất nhỏ, chọn trang sức để biếu mẫu , thì bên ngoài bỗng vang lên một trận ầm ĩ.
— “Ngươi đúng là phá của! Trong tiệm , tùy tiện một món cũng tốn đến mấy chục lượng bạc!”
— “Gái gả như bát nước đổ, cả lòng lẫn tiền của ngươi giờ đều là của nhà họ Từ chúng !”
— “Có điều với Tiểu Kiều vẫn cần vài món trang sức, chọn thêm chút cũng .”
Ta thấy một giọng điệu chán ghét, liền len lén ngoài…
Hóa là… bà chồng của đại tỷ!
Phấn son dày mấy cũng che vẻ tiều tụy mặt bà .
Bà chồng cùng tiểu cô em chồng tha hồ chọn trang sức, tiện tay một cái ngốn mấy trăm lượng.
Đại tỷ cố nén nước mắt, nhẹ giọng :
— “Mẫu , hôm nay là con chọn lễ vật cho mẫu ruột của con.”
Bà chồng lập tức tháo chiếc vòng bạc tay, ném lên bàn, trợn mắt :
— “Cái đeo nhiều năm, còn mời cao tăng khai quang đấy, tặng cho mẫu ngươi là quý lắm .”
Tiểu cô em chồng thì vuốt ve chiếc vòng vàng tay, rời mắt, còn giục:
— “Tẩu tử, mau trả tiền . Chưởng quầy chiếc là độc nhất ở kinh thành, nếu đặt mua ngay, e là khác sẽ lấy mất!”
Bộ dạng hai còn đáng ghét hơn cả bọn tham quan!
Tuy ưa gì đại tỷ, nhưng thấy nàng chèn ép thế cũng khỏi bực bội.
Đại tỷ ủy khuất đến mức bật , mà cãi một lời.
Ta mà lửa trong lòng bốc ngùn ngụt!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bà chồng và tiểu cô em chồng liếc , trong mắt là vẻ đắc ý — hiển nhiên là sớm nắm tính khí của đại tỷ, nàng sẽ phản kháng.
Đại tỷ từ nhỏ Đại phu nhân nuông chiều như ngọc, da mặt mỏng, lòng tự trọng cao, nào từng gặp cảnh thế ?
lúc , trạng nguyên lang tới!
Vừa thấy , đại tỷ liền òa lên .
Trạng nguyên lang cũng còn chút nhân tính, khi đầu đuôi, dịu dàng :
— “Mẫu , , đây Uyển Uyển tặng hai ít trang sức , đều là hồi môn của nàng, quý giá hơn mấy món . Hôm nay là để chọn lễ vật cho nhạc mẫu, là chúng đến tiệm khác xem thử?”
Ta nghĩ, lời cũng còn chút lương tâm.
nghĩ kỹ — đại tỷ mới gả mấy ngày!
Thế mà bên nhà chồng dám động của hồi môn , còn nữa?
Ai ngờ bà chồng liền đảo mắt, bắt đầu than trách phận:
— “Ôi chao, quả nhiên lời xưa sai — lấy vợ là quên .”
— “Năm xưa vì nuôi ngươi ăn học, hạ nô tì, vất vả kiếm từng đồng mua giấy bút cho ngươi. Muội ngươi cả năm dám mua nổi một bộ y phục, đôi tay vì thêu thùa mà mỗi khi trời mưa là đau buốt!”
Cứ thế bắt đầu lật sổ nợ năm xưa.
Tiểu cô em chồng cũng giả vờ sụt sùi theo.