KÝ SỰ NGỌC NƯƠNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:52:37
Lượt xem: 247

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Châm cứu xong, phụ treo chuỗi t.h.u.ố.c do lang trung kê cổ, cõng trở về.

 

Lúc ngang qua chợ, bán kẹo hồ lô đường phèn.

 

Ánh mắt vô thức dõi theo gánh hàng rong từ đầu phố đến cuối phố.

 

Phụ liếc :

 

“Sao? Còn ăn nữa ? Ta rảnh tiền như thế.”

 

Ta lắc đầu, tựa mặt cổ ông, khẽ :

 

“Không ăn ạ, con chỉ thôi.”

 

Ta dùng tay áo lau mồ hôi trán ông:

 

“Phụ ơi, để con xuống , con tự .”

 

Ông hừ một tiếng:

 

“Không lang trung dặn là tịnh dưỡng ? Lỡ bệnh nặng hơn, chẳng tốn tiền vô ích !”

 

“Ta tốn bao nhiêu công sức nuôi ngươi, ngươi hiếu thuận với cho tử tế. Gả thì sính lễ ít nhất cũng năm lượng bạc, mỗi năm con rể còn biếu một vò rượu Nữ Nhi Hồng ủ mười năm.”

 

Ta ôm lấy cổ ông, nhẹ giọng :

 

mà phụ ơi, con gả , con chỉ ở bên phụ mãi thôi, cả đời cũng rời xa. Con nữ nhi của phụ mãi mãi.”

 

Vân Nương tỷ tỷ ở nhà bên khi xuất giá, mỗi năm chỉ về thăm nhà một .

 

Về hai ngày, nhà chồng cho đến giục, nàng chỉ rơi nước mắt mà theo họ trở .

 

Tuy phụ cáu gắt, nhưng kẻ trái.

 

Ông cố hết sức để đối xử với —đối xử đến mức, ông chính là duy nhất đời thật lòng thương .

 

Phụ nghiêng đầu liếc một cái, bước nhanh đuổi theo bán hồ lô đường.

 

Ông kì kèo mặc cả, cuối cùng mua xâu nhất.

 

Ông mặt nặng như chì:

 

“Ăn , ghi sổ.”

 

Phụ chữ, nhà thợ săn càng bao giờ chịu tốn tiền mua bút mực giấy nghiên.

 

ông một chiếc hộp gỗ. Mỗi mà tốn một đồng tiền, ông sẽ bỏ đó một thanh gỗ trúc nhỏ.

 

Đến nay cái hộp gần đầy.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ta ăn ba viên thì no, cố nài nỉ ông ăn cùng.

 

“Đồ phá của, thích cái thứ chua ngọt .”

 

Ông cẩn thận gói , nhét trong ngực.

 

Hôm khi uống xong t.h.u.ố.c đắng, ông lấy ném cho :

 

“Ăn hết , bỏ phí là uổng tiền đấy.”

 

Dưới chân núi Ngưu Đầu nhiều thợ săn, nhưng mưu sinh bằng nghề săn b.ắ.n nào dễ dàng gì.

 

Người nếu săn món ngon, thường tiếc nỡ ăn.

 

Phụ thì khác, ba bữa nửa tháng kiếm chút gì đó cải thiện.

 

Gà rừng, vịt trời, thỏ hoang, lợn rừng nhỏ… ông đều thể thịt.

 

Ông khoái ăn cổ, chân, lòng ruột… còn phần thịt thì phần lớn đều bụng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ky-su-ngoc-nuong/chuong-2.html.]

 

Đến khi lên tám chín tuổi, sức khỏe khá hơn, ông bắt đầu dắt theo núi săn thú.

 

Cả thôn đều sửng sốt:

 

“Thẩm Ngũ , Ngọc Nương là con gái, dắt nó núi?”

 

Núi non hiểm trở, huống hồ con gái sớm muộn cũng gả chồng, lo chuyện bếp núc, đồng áng mới là lẽ thường.

 

Phụ trừng mắt đáp:

 

“Biết cái gì mà ! Ai dám chắc lấy chồng , từ hôn. Nếu chẳng ai thèm lấy, chí ít cũng cái nghề mà sống, bằng tương lai lấy gì phụng dưỡng ?”

 

Ta học chăm, dần dần trở thành trợ thủ đắc lực của phụ .

 

Khi lớn hơn, tổ mẫu và thẩm nương bắt đầu lo tính chuyện hôn sự cho .

 

Trước đều tìm vài để mai mối.

 

Nhà nào cũng chịu đưa sính lễ kha khá, nhưng hoặc là tuổi quá lớn, hoặc là mang bệnh kín, cũng đòi đổi hôn. (hai gia đình thỏa thuận gả con gái cho con trai nhà và ngược )

 

Phụ đều từ chối thẳng thừng.

 

Ông cứng cổ tuyên bố:

 

“Ta bỏ bao nhiêu bạc bao nhiêu công sức nuôi nó lớn lên, sính lễ đủ hai mươi lượng bạc thì đừng mơ!”

 

Dân làng ai nấy mắng ông si tâm vọng tưởng.

 

“Thẩm Ngũ chắc là thèm tiền đến hóa rồ .”

 

“Hai mươi lượng bạc? Cứ tưởng con gái lão là Hằng Nga chắc?”

 

“Cái dáng vẻ với tính nết của Ngọc Nương hả, đem ba đứa chồng chất bán kỹ viện cũng chẳng đáng ngần bạc!”

 

Thật … từng một mối —chính là công tử độc đinh nhà họ Liễu trong thành, tên Liễu Văn Bá.

 

Phụ từng quan lục phẩm, mất khi còn đương nhiệm chức quan, từng triều đình cấp tiền tuất. Tiểu thúc hiện vẫn đang quan ở trong thành.

 

Khoảng hai năm , nhà họ Liễu trở thành mối ăn lớn của phụ .

 

Mỗi khi săn con gì quý, ông đều mang đến đó bán.

 

Ngoài rắn thì thứ gì họ cũng thu mua, trả tiền sòng phẳng mặc cả.

 

Chỉ là phụ chút tính toán riêng, bao giờ chuyện với dân làng, sợ dòm ngó giành mất mối .

 

Nửa năm , theo phụ thành giao thú rừng.

 

Phu nhân nhà họ Liễu từng mời riêng phụ gặp mặt.

 

Ta vốn tai thính, nép tường lờ mờ :

 

“Ta lòng Văn Bá cầu hôn Ngọc Nương, ý của Thẩm Ngũ lang thế nào?”

 

“Lời đồn bên ngoài thể tin . Ta còn cố ý mời đại sư ở chùa Thanh Sơn xem qua. Ngọc Nương sinh trưởng nơi sơn dã, bát tự vặn tương hợp với Văn Bá…Sính lễ tuyệt đối hai mươi lượng bạc…”

 

Liễu Văn Bá năm nay hai mươi hai tuổi, đó từng đính hôn hai , nhưng cả hai vị hôn thê đều đột ngột qua đời ngay ngày thành mười hôm.

 

Vì thế, mang tiếng là khắc thê. Nghe bao năm nay, Liễu phu nhân hao tổn ít tâm sức cũng chẳng tìm mối nào ý cho .

 

Hai mươi lượng bạc tiền sính lễ, thật sự là con lớn.

 

Biết bao phụ mẫu chỉ vì năm ba lượng bạc mà đem con gái đang lóc ngừng bán kỹ viện.

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng lặng lẽ nghĩ:

 

Hai mươi lượng bạc… đủ để phụ sống thong dong nửa đời còn .

 

 

Loading...