KÝ ỨC KHÔNG THỂ ĐÁNH CẮP - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-18 07:43:45
Lượt xem: 64
Văn án
Sau khi chuyển trường Ứng Tuân luôn xuất hiện mặt , vì thế bắt đầu dần quên bạn thanh mai trúc mã của .
và trở thành bạn cùng bàn, tình cờ chạm mặt ở khắp các góc phố trong thành thị.
Những ký ức về trúc mã trong đầu dần phai nhạt, nhân vật chính trong các câu chuyện thế bằng và Ứng Tuân.
Mỗi , tim đập nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bừng.
Như thể trong sự sắp đặt vô hình nào đó, chúng vốn định sẵn sẽ ở bên .
…
Chương 1
và Ứng Tuân nhốt chung trong phòng dụng cụ.
Anh là học sinh chuyển trường mới đến, gương mặt tuấn tú mang nét bất cần, vai rộng chân dài, trông như chẳng chịu khuất phục bất kì ai.
Nghe đồn chơi bóng rổ, vô tình kéo áo lên để lộ cơ bụng tám múi, lập tức khiến bộ nữ sinh trong trường xôn xao bàn tán.
Thầy giáo sắp xếp cho cùng bàn với , còn cố ý dặn dò : thành tích của bạn cùng bàn , là học sinh đầu, thể kèm cặp .
tỏ thái độ gì, cũng phản đối. Từ khi cùng bàn, và Ứng Tuân hầu như hề với mấy câu.
Chỉ là hiểu vì , giờ tan học và thường xuyên tình cờ chạm mặt.
Gần như nơi nào cũng thể gặp , từ siêu thị, hiệu sách, cho đến bây giờ là phòng dụng cụ.
Và mỗi như , đều một “kịch bản” quen thuộc: hoặc là mưa như trút nước, hoặc là mất điện sửa chữa… lúc nào cũng tạo cái cảm giác như đang kẹt giữa cả hai.
Ví dụ như bây giờ, chỉ định giờ tự học buổi tối đem cây vợt cầu lông trả thôi, mà cuối cùng vẫn nhốt cùng Ứng Tuân trong .
Đèn trong phòng kêu “xì xì” mấy tiếng “tạch” một cái, tắt hẳn.
Trong tháng , đây là thứ ba xảy chuyện tương tự.
Dù là trùng hợp, thì xác suất cũng quá cao .
Ứng Tuân bên cửa sổ, liếc tấm lưới sắt chống trộm, giọng lơ đãng vang lên:
“Xem ngoài , Tĩnh Vãn chúng nhốt ở đây .”
Điện thoại của để trong lớp. Căn phòng tối om rõ gì, chỉ ánh trăng len qua cửa sổ mới thể mờ mờ mà thấy vài đường nét.
Từ xa xa, còn thấy tiếng vọng từ sân thể dục.
Và cả tiếng “tích tắc, tích tắc” của kim đồng hồ đang .
“Em sợ bóng tối ?” – Trong bóng đêm như thế , thì ngay cả nhịp tim cũng trở nên rõ ràng hơn. Ứng Tuân dường như khẽ dịch chuyển, giọng trầm thấp vang lên:
“Bên ánh sáng, em đây .”
suy nghĩ một chút :
“Anh bật lửa ?”
Anh khẽ bật :
“Thuốc thì , nhưng bật lửa hôm nay tịch thu . Với em là học sinh ngoan nên tiếp xúc với thuốc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ky-uc-khong-the-danh-cap/chuong-1.html.]
Nói xong, im lặng vài giây, tiếp lời:
“Nicotin hại cho sức khỏe. Em đừng hút.”
Trong lời phảng phất chút cô đơn, khiến hiếu kì mà tìm hiểu như tuổi thơ của bất hạnh ? Hay gia đình khiếm khuyết nào đó ?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu , như những bong bóng lăn tăn nổi lên, như những quân cờ domino xô ngã liên tiếp.
Anh lúc trông thật cô độc. Có lẽ bây giờ nên chủ động an ủi, thậm chí ôm lấy một cái.
ngay lúc cảm xúc thương cảm chớm nở cau mày, kịp thời chặn .
Không đúng.
Có gì đó lạ lùng.
nghi hoặc , giải thích thêm:
“Không bật lửa cũng , đưa em hộp thuốc .”
Trong túi khéo hai viên pin khô, vốn mang theo để dùng cho thí nghiệm trong phòng lab nhưng còn kịp sử dụng. Thì bây giờ cần tới.
Ứng Tuân đưa hộp thuốc, dứt khoát rút miếng giấy bạc , gấp xé thành hình dạng cần.
Trong phòng một chồng giấy vụn phủ bụi. xổm xuống, kẹp giấy bạc hai đầu pin.
Một giây… hai giây…
“Xì” một tiếng, giấy bạc bốc cháy, rơi xuống đống giấy vụn, lập tức bén ngọn lửa rực sáng.
Căn phòng trở nên sáng bừng, khói nghi ngút len ngoài cửa sổ. Trên trần nhà, máy báo cháy lập tức hoạt động, phun nước ào ào.
Ngoài cửa thì vang lên tiếng hốt hoảng, dường như chạy tới.
Khi cửa phòng dụng cụ mở tung, ánh sáng trắng xóa hắt , soi rõ vẻ mặt sững sờ của Ứng Tuân.
dậy, khách sáo :
“Cảm ơn hộp thuốc của , em sẽ mua một gói khác trả .”
sợ bóng tối, dĩ nhiên cũng hút thuốc.
Chỉ là, ý định giải thích thêm với Ứng Tuân.
Nếu xảy vấn đề thì lập tức giải quyết ngay, đó luôn là một trong những nguyên tắc sống của .
…
Phóng hỏa trong trường, dù là để tự cứu nhưng vẫn coi là hành vi nguy hiểm, tất nhiên chịu phê bình.
Thật , nếu Ứng Tuân cứ khăng khăng là , thì chuyện sớm kết thúc từ lâu .
Anh mà nhất định gánh . thử tranh luận mấy nhưng thắng nổi, cuối cùng chỉ thể im lặng giám thị giáo dục bằng tình thương một cách diện, sót một chỗ nào.
Đợi đến khi Ứng Tuân , giám thị mới sang . Vừa nãy còn mây đen đầy mặt, mặt mày thì căng thẳng, mà thoắt cái hóa thành ôn hòa dịu dàng.
Thầy chỉ đôi câu, ho nhẹ hai tiếng:
“Sắp tập huấn thi đấu ? Về thành tích thì thầy bao giờ lo cho em. Chỉ là, bạn học Đình Vãn , thầy thấy em gầy quá . Học hành thì học hành nhưng cũng đừng quên giữ gìn sức khỏe, khó khăn gì cứ với thầy.”