“Dịch Vọng Thư, ngươi khiến chúng ta thất vọng đến tận đáy tim!”
“Từ nay trở đi, ngươi với Dịch gia, cắt đứt mọi dây dưa.”
Trong mơ, ta chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.
Tấm lụa trắng kia như có sinh mệnh, tự động trườn tới, từng vòng quấn lên cổ ta, siết càng lúc càng chặt.
Miệng ta há to, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng vô lực chống cự.
Cả thân lạnh băng, trước mắt tối sầm.
Trong m.ô.n.g lung, một bàn tay đặt lên trán ta.
Giống hệt như lúc rơi xuống nước năm xưa, giữa giá lạnh tê xương, duy nhất có hơi ấm ấy là thật.
Kéo ta từ ác mộng trở về.
Mở mắt ra, quả nhiên thấy Phó Thế Hoài đứng đó, gương mặt đầy lo lắng.
Thấy ta tỉnh lại, hắn nhẹ nhõm thở dài, rồi như bị bắt gặp làm điều vụng trộm, vội vàng đứng thẳng, lại trở về vẻ ít nói thường ngày.
Ta ngồi dậy, vừa nhìn quanh phòng, liền phát hiện mấy rương gỗ mới, nghi hoặc nhìn sang phía hắn.
Hắn hơi nghiêng người, giọng thấp hẳn đi:
“Mở thử xem, có cái nào hợp ý không?”
Ta rón rén mở nắp rương… suýt nữa bị ánh vàng chói mắt làm lóa cả mắt.
Nguyên một rương đầy trâm ngọc, vòng vàng, châu ngọc lấp lánh, ai nấy nhìn vào cũng biết giá trị không nhỏ.
“Cái này…”
Dù ngày ta gả cho Phó Thế Hoài, lòng đã tự nhủ phải sống cho phải đạo, không làm gánh nặng cho hắn.
Nhưng giây phút này, ta lại nghẹn lời.
“Ta thấy trước đây nàng toàn đeo mấy món này, sau khi gả cho ta lại giản dị hẳn.”
Nam nhân cao lớn ấy gãi đầu bối rối, ta cũng chẳng biết hắn thật lòng hay chỉ đang giả vờ không hiểu.
Ta chậm rãi nói:
“Là vì… ta đã đánh mất danh tiết, làm trái lời phụ mẫu. Bọn họ không còn nhận ta là nữ nhi, tự nhiên cũng chẳng chuẩn bị gì cho hôn sự cả. Nhưng ta không màng những thứ này đâu, chàng không cần phải…”
“Không được!”
Tiếng quát bất ngờ khiến ta giật mình run rẩy, hắn lại vội hạ giọng xuống.
“Nàng lấy ta, là nàng chịu ủy khuất. Nếu ta để nàng sống còn không bằng ngày trước, thì ta còn là gì một nam nhân nữa?”
“Ta vốn quê mùa, nàng chướng mắt ta, ta hiểu.”
“Nhưng ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng… không có ý gì khác.”
Hắn nói một mạch, giọng ồm ồm, chẳng mượt mà, nhưng lại khiến ta nhất thời không biết đáp gì.
Thấy hắn lại định xoay người rời đi, ta bất giác nắm lấy vạt áo hắn.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng ta quyết định — nói rõ lòng mình.
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ky-vong-thu/4.html.]
“Phó Thế Hoài, có lẽ chàng không thường ở kinh thành… nên không biết.”
Ta khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài.
“Nữ tử mất danh tiết, vốn nên lấy cái chếc để tỏ lòng trung liệt. Chàng chịu cưới ta, đối với ta đã là ơn trời biển, huống hồ… hôm đó, Chàng từng cứu ta ở đài Ngọc Quỳnh.”
“Ta…”
Ta mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể nói tiếp.
Thừa nhận bản thân vốn nên chếc, là một điều ta chưa từng dám mở miệng.
“Mẹ nó chứ cái quái gì vậy!”
Tiếng quát lớn của Phó Thế Hoài khiến ta giật nảy mình. Nhìn thấy ta bị dọa, hắn vội ngậm miệng, giọng dịu lại như thường ngày.
“Nay nàng là thê tử của ta. Kẻ nào còn dám nói trước mặt nàng những lời như ‘nên chếc’, ta sẽ xé nát cái miệng đó cho nàng xem!”
“Dịch Vọng Thư, nàng cứ nhìn mà xem. Từ nay về sau, nàng chỉ cần sống thoải mái, vui cười đùa giỡn, không cần quan tâm tới những lời dơ bẩn ấy.”
“Nàng là nữ tử tốt nhất trên thế gian này. Sẽ không có ai tốt hơn nàng nữa đâu.”
Ta đứng sững tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, điều ta nghe nhiều nhất… là ta chưa đủ tốt.
“Thư nhi, nét chữ con quá yếu, nhìn vào sao xứng với Thế tử họ Kỷ?”
“Thư nhi, đừng tự phụ, còn bao nhiêu tiểu thư giỏi giang hơn con.”
“Thư nhi, sao tiệc xuân năm nay lại để tiểu thư họ Tạ đoạt giải đầu?”
“Thư nhi, đừng để gia tộc mất mặt vì con…”
Từng câu, từng chữ… kết thành từng sợi dây vô hình, trói buộc lấy ta, càng vùng vẫy chỉ càng siết chặt.
Chưa từng ai nói với ta rằng: sẽ không có ai tốt hơn con cả.
“Đừng khóc, Vọng Thư…”
Trên đỉnh đầu, vang lên một tiếng thở dài rất khẽ, một bàn tay to nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má ta.
Bàn tay thô ráp, vết chai lặng lẽ cọ vào da, hơi ngứa… mà lại khiến ta ngỡ như — ta đang được hắn nâng niu như trân bảo trong lòng bàn tay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thì ra… ta đã khóc.
Nhưng… vì cớ gì?
Ta và hắn vốn chẳng thân quen, vì sao hắn lại đối xử tốt với ta đến thế?
Ta không dám hỏi.
Sợ rằng một khi mở miệng… thì tất cả sẽ tan biến như một giấc mộng hoang đường.
10
Lời hứa của Phó Thế Hoài, quả thật vô cùng hữu hiệu.
Những ngày ở thành Bách Dược, ta đã sống một cuộc đời mà trước kia, chưa từng dám mơ đến — tự do tự tại.
Vừa tiếp quản việc bếp núc trong phủ từ tay quản gia, ta vẫn có thể thoải mái ra ngoài dạo chơi, ngắm cảnh khắp trong thành.