Thẩm Khác không cởi trói cho tôi, cứ thế bế tôi về, rồi ném thẳng vào phòng ngủ trong tư thế bị trói.
"Chó con không ngoan thì phải bị trừng phạt."
Lúc đó tôi mới hiểu, thế lực của Thẩm Khác còn lớn hơn tôi tưởng, ngay cả lần tôi bỏ trốn này, cũng hoàn toàn nằm trong sự giám sát của anh ta.
Anh ta cố ý thả tôi ra, để tôi nhận ra rằng nếu không có sự che chở của anh ta, tôi thậm chí không thể rời khỏi nơi này nửa bước.
Chỉ khi ngoan ngoãn nghe lời, tôi mới có thể sống sót.
"Tuệ Tuệ dạo này càng ngày càng ngoan rồi."
Giọng Thẩm Khác đột ngột vang lên, kéo tôi từ trong ký ức trở về thực tại.
Anh ta dịu dàng hôn lên vành tai và cổ tôi, thấp giọng cười:
"Chó con ngoan nên được thưởng, sắp tới Thất Tịch rồi, muốn quà gì nào?"
Anan
Có lẽ vì tôi vừa ốm, mấy ngày nay dù quay về, anh ta cũng chưa chạm vào tôi.
Tôi cúi mắt, lí nhí nói:
"…Muốn đi chèo thuyền."
Hồi tôi và Thẩm Ứng Tinh còn học tiểu học, điều mong đợi nhất ngoài tiền lì xì Tết, chính là được đi công viên chèo thuyền nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi.
Mặt hồ trong công viên trung tâm thành phố có một đàn thiên nga, mỗi lần đến, tôi đều mang theo một túi bánh mì, xé vụn để cho chúng ăn.
Những buổi trưa hè oi ả, mặt hồ lại mát rượi.
Tôi dựa vào vai Thẩm Ứng Tinh, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Còn hiện tại, sau khi nghe tôi nói vậy, nét mặt Thẩm Khác không đổi, chỉ có bàn tay đang vuốt tóc tôi hơi khựng lại trong chớp mắt.
Đến Thất Tịch, anh ta thật sự đưa tôi đi… không phải chèo thuyền, mà là ngồi thuyền.
Anh ta mang theo vài thuộc hạ, ôm tôi lên thuyền, vượt sông để đi gặp một kẻ vốn là đối thủ sống còn của mình, bàn chuyện hợp tác.
Bọn họ chuẩn bị bắt tay, vận chuyển nhiều ma túy hơn vào nội địa.
Địa điểm gặp là một trang viên tư nhân vô cùng xa hoa.
Đi ngang qua đài phun nước có tượng điêu khắc, tôi không kìm được liếc thêm vài lần, lập tức bị Thẩm Khác kéo vào lòng.
"Thích mấy thứ này à?"
Anh ta nhướng mày, cười hỏi.
Tôi khẽ đáp:
"Em học mỹ thuật ở đại học."
Anh ta đưa tay xoa đầu tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/la-anh-phai-khong/chuong-4.html.]
"Về sẽ tặng em một bộ dụng cụ vẽ. Những lúc anh không ở nhà, tự tìm việc gì đó mà làm, được không?"
Vào đại sảnh, anh ta ung dung ngồi xuống ghế sô pha, rồi quay đầu, thì thầm vào tai tôi:
"Ngồi sát vào, đừng rời khỏi tầm mắt anh."
Thẩm Khác rất hiếm khi dịu dàng với tôi như thế.
Có vài khoảnh khắc, tôi suýt nữa đã nhầm lẫn anh ta với Thẩm Ứng Tinh trong ký ức.
Cho đến khi tên đại ca đối diện, mặt có vết sẹo dài, đột nhiên cho người dẫn lên một người.
Một người phụ nữ.
Cô ta mặc váy trắng, đôi mắt ngấn nước, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Tên mặt sẹo thò tay sờ soạng eo cô ta, rồi còn cúi đầu ngửi ngấu nghiến nơi cổ cô ta:
"Thơm quá."
Nước mắt cô gái như muốn rơi.
Cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Khác.
Tên mặt sẹo cười nham hiểm:
"Giờ Thẩm đại ca mải mê vui vầy với người mới, chắc quên mất người cũ rồi nhỉ?"
Bàn tay đang ôm eo tôi của Thẩm Khác bỗng siết chặt.
Nhưng nét mặt anh ta vẫn không thay đổi:
"Muốn gì?"
"Tôi muốn thêm năm phần lợi nhuận so với điều kiện vừa đàm phán. Còn các mối quan hệ quan trọng, cũng phải cho người của tôi tham gia."
Thẩm Khác nheo mắt nhìn gã một lúc, rồi thản nhiên đáp:
"Được."
Ngay khoảnh khắc cô gái bị đẩy về phía anh ta, cô ngã nhào vào lòng Thẩm Khác như con bướm gãy cánh.
Anh ta không đẩy cô ta ra, chỉ buông lỏng cánh tay đang ôm eo tôi, đỡ lấy bờ vai người phụ nữ đó.
Tôi ngây người nhìn cảnh đó.
Mặc dù giữa tôi và anh ta đã thân mật đến vậy, nhưng thực ra, tôi vẫn chẳng biết gì về Thẩm Khác cả.
Có lẽ vì Thẩm Khác chủ động nhượng bộ, những cuộc thương lượng sau đó diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Tên mặt sẹo thậm chí còn dẫn Thẩm Khác đi tham quan một điểm sản xuất ma túy mới, nhiệt tình mời anh ta ở lại qua đêm.