LÁ BÀI JOKER - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-05-02 16:09:53
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhẹ nhàng lùi lại và cố gắng giao tiếp để giải quyết vấn đề.
"Tôi xin lỗi, nếu tôi có đắc tội với anh, tôi nhất định sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện trước mặt anh nữa. Xin hãy tha cho tôi."
Tôi cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào vì tiếng nức nở.
“Anh có thể thả tôi ra được không? Tôi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Tôi bày ra bộ dáng hèn mọn nhất có thể, ro ràng tôi chưa có làm chuyện gì xấu.
Làm ơn, tôi chỉ—
Tôi chỉ muốn gia đình tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn.
5.
Tôi khẩn cầu xong.
Sự hèn mọn của tôi không làm Lương Trì cảm thấy cảm động, vẻ mặt của anh ta càng trở nên ghê tởm hơn. Anh ta quay đầu đi như thể không muốn nhìn tôi.
Thẩm Yến Sơ nhấp một ngụm trà trong tay, giống như một thiếu gia cao quý và ôn nhu.
"Bé ngoan, cô có biết bộ dáng thảm hại này bao nhiêu người đã làm rồi không?" Thẩm Yến Sơ dừng lại, rồi một nụ cười tao nhã như vầng trăng mờ hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo của anh.
"Nếu chúng tôi bỏ qua hết thì làm sao chúng ta có thể bắt đầu trò chơi được?"
Thẩm Yến Sơ nói xong chậm rãi.
"Bạn còn chờ gì nữa? Hãy bắt đầu trò chơi thôi."
Giọng nói ngạo mạn của Lương Trì vang lên trong phòng tập thể dục.
Một cái công tắc bật lên ngay lập tức, và có điều gì đó trong tim tôi sụp đổ.
Tiếng reo hò vang vọng khắp sân vận động.
Tôi bị đẩy xuống đất.
Một bàn tay nắm lấy tóc tôi và ấn đầu tôi ra sau.
Cơn đau do da đầu bị rách lan ra từ đỉnh đầu.
"Ném cô ta vào rổ bóng rổ nhé."
"Ồ, giống như một con búp bê đầy nắng vậy."
Tai tôi ù đi và tôi gần như không nghe được họ đang nói gì.
Họ trói cổ tay tôi bằng dây thừng một cách thô bạo.
Sau đó họ buộc sợi dây quanh eo tôi.
Tôi cầu xin họ, "Làm ơn thả tôi ra."
Lời cầu xin của tôi đã bị đáp trả bằng một cái tát mạnh vào mặt.
Trận đòn làm tôi choáng váng.
"Câm miệng."
Họ treo tôi lên một chiếc rổ bóng rổ cao.
Ngay khi tôi đặt chân lên không trung, cả sân vận động vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội.
Cảm giác mất trọng lượng khiến tôi hoảng loạn đạp chân, và những sợi dây thừng cứa chặt vào cổ tay và thắt lưng tôi.
Vì cố định tôi, sợi dây đã được buộc trực tiếp vào da tôi, và sợi dây thô ráp khiến tôi cảm thấy đau đớn và ngứa ngáy.
Từng tấc da trên eo tôi như đang bị vô số mũi kim sắc nhọn đ.â.m vào.
Tôi muốn khóc thật to, nhưng lại sợ làm họ tức giận và bị họ đánh.
Tôi mím chặt môi và không dám phát ra tiếng động nào.
Tôi nhìn lên trần nhà sáng đèn của phòng tập thể dục.
Mẹ tôi từng nói rằng nếu bạn nhìn lên bầu trời khi muốn khóc, bạn sẽ không khóc.
Nhưng mẹ ơi.
Con đau đớn quá, con không thể chịu đựng được nữa.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/la-bai-joker/chuong-3.html.]
Tôi nức nở và toàn thân run rẩy.
Lương Trì và Thẩm Yến Sơ khen ngợi vẻ ngoài xấu xí của tôi.
Thẩm Yến Sơ che miệng, ánh mắt dịu dàng: "Anh thấy cô ấy giống một con ếch nhỏ không?"
"Tôi muốn xem bóng rổ." Lương Trì chậm rãi nói.
Các chàng trai đều hiểu và muốn làm vui lòng Lương Trì.
Họ nhặt quả bóng rổ ở bên cạnh.
Bắt đầu ném bóng về phía tôi.
"Xem tôi ném ba điểm này."
Cùng với hình bóng của một thanh niên, một quả bóng rổ đập mạnh vào bụng dưới của tôi.
Tôi bị đánh mạnh đến nỗi gần như nôn thốc nôn tháo, và cơn đau ở bụng lan khắp cơ thể.
Sau đó, tất cả bọn họ đều trượt cú ném vào rổ phía trên đầu tôi.
Quả bóng rổ đập vào người, bắp chân và cánh tay tôi.
Tôi treo mình ở đó, toàn thân run rẩy vì bị đánh. Sợi dây cứa vào da tôi như một con dao.
Đau quá.
Đau quá.
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, chân tay bắt đầu tê liệt, và tôi đột nhiên có cảm giác muốn đi vệ sinh.
Tôi dường như nghe thấy tiếng sóng biển gầm thét trong tai mình.
Ai sẽ cứu tôi?
Tôi cảm thấy chất lỏng chảy xuống bắp chân và từ từ nhỏ xuống đất.
Tôi mơ hồ nghe thấy ai đó chửi thề một cách ghê tởm:
"Vãi, cô ta đ.á.i luôn ra kìa."
Mẹ ơi, mẹ ơi...
Mẹ...
Thì ra đây chính là cảm giác không thể kiểm soát được việc đi tiểu.
Mẹ ơi, con đau quá.
Trong trạng thái thống khổ.
Một bóng người cao lớn đột nhiên chạy vụt tới trước mặt tôi.
Anh ta nhảy cao, duỗi tay ra và đập quả bóng rổ vào rổ phía trên đầu tôi.
"Cú ném đẹp đấy." Tôi nghe thấy tiếng reo hò và khen ngợi của mọi người xung quanh.
Sức mạnh của anh ta lớn đến nỗi rổ bóng rổ rung chuyển vài lần, sợi dây thừng của tôi không còn giữ được tôi ở đúng vị trí nữa và tôi sắp ngã.
Một cánh tay giữ chặt tôi.
Ngay khi chân tôi chạm đất, anh ta nhẹ nhàng thả lỏng tay tôi.
Tôi ngã xuống đất và mắt tôi dần dần sáng trở lại.
Thân hình cao lớn và cường tráng của Cố Ngọc đứng đối diện với tôi. Trên khuôn mặt cứng rắn của anh vẫn không hề có biểu hiện gì.
"Trận bóng rổ này đã kết thúc."
Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta vang trên đỉnh đầu.
"Kết thúc." Thẩm Yến Sơ là người đầu tiên vỗ tay.
Lương Trì đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi rồi bỏ đi.
Tôi ngã gục xuống sàn ngay lúc mọi người rời khỏi phòng tập.
Tôi là người duy nhất ở trong phòng tập trống.
Rồi bật khóc.