LÁ BÀI JOKER - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2025-05-03 01:15:08
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi không nói gì cả.
Ba từ "Tôi xin lỗi" không thể xóa nhòa nỗi đau mà tôi đã từng phải chịu đựng.
Nếu bố mẹ tôi không phát hiện ra điều gì đó không ổn và đưa tôi về quê để đi học kịp thời.
Tôi không biết mình sẽ bị bắt nạt như thế nào.
Tôi quay lại và muốn rời đi.
Nhưng đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Lương Trì.
Anh ta vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, giọng nói run rẩy và có phần yếu ớt:
"Tôi biết bố mẹ em ở đâu."
Nói một cách ngắn gọn, tôi đã dừng lại.
Bố mẹ , hai người là nút thắt trong tim tôi mà tôi không bao giờ có thể buông bỏ.
Trong thời gian đi du học, tôi vẫn giữ liên lạc với họ hàng tuần.
Tôi muốn gửi tiền về cho bố mẹ nhưng họ luôn gửi tiền về cho tôi mà không tiêu một xu nào.
Nhưng sau này, khi tôi vào đại học, tôi không còn liên lạc được với bố mẹ nữa.
Tôi đã quay lại Trung Quốc để tìm, nhưng ngôi nhà cũ đã trống rỗng và hàng xóm nói rằng bố mẹ tôi đã chuyển đi nơi khác.
Tôi không thể cung cấp thông tin liên lạc hoặc địa chỉ, và tôi đã liên lạc với vô số người.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra một điều: bố mẹ tôi không muốn tôi tìm thấy họ.
Chỉ có một khả năng duy nhất: Bệnh của bố đã tái phát.
Và bố không muốn làm phiền tôi.
Vì muốn tìm bố mẹ nên tôi đã tốt nghiệp sớm, quay lại làm việc kiếm tiền trong khi cố gắng tìm bố mẹ.
Lương Trì thực sự có tin tức về bố mẹ tôi sao?
Tôi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lương Trì.
"Tôi không lừa em, Cố Ngọc có thể dẫn em đi gặp bố mẹ."
Tôi nhìn Cố Ngọc, anh gật đầu rồi nói bằng giọng đều đều:
“Hôm nay chúng ta ở đây chính vì mục đích này.”
"Giang Ninh, đi theo chúng tôi."
Cố Ngọc dẫn tôi đến một bệnh viện có phong cảnh rất đẹp.
Tôi đã nhìn thấy nó từ xa.
Nước mắt tôi vô thức rơi.
Dưới những cành cây xanh đung đưa, tôi nhìn thấy bố tôi đang đẩy mẹ tôi trên xe lăn.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Ông nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán bà ra sau tai.
"Sau khi cô rời đi, Lương Trì đã tìm đến bố mẹ cô, hỏi thăm chú thím về tung tích của cô. Bọn họ không chịu nói cho tôi biết.”
"Chú và dì có lẽ biết là Lương Trì khi dễ cô, nên rất phản kháng hắn ta.”
"Lương Trì đã sắp xếp cho chú và dì ở lại viện dưỡng lão này.”
"Nhưng chú và dì chưa bao giờ liên lạc với cô. Tôi nghĩ có lẽ họ có thể đoán được điều gì đó và biết rằng chúng tôi đang tìm cô."
Cố Ngọc bước đến bên cạnh tôi, cúi xuống lau nước mắt trên mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/la-bai-joker/chuong-9.html.]
Giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm.
"Thẩm Yến Sơ đã nói với Lương Trì rằng chúng ta không thể để lộ quá nhiều, vì vậy chúng tôi đã lập kế hoạch để bố cô làm những công việc đơn giản trong viện điều dưỡng, cung cấp thức ăn và chỗ ở, kiểm tra sức khỏe định kỳ, điều trị y tế và thuốc theo toa với giá thấp."
Tôi ngơ ngác nhìn bố mẹ mình ở đằng xa.
Cả bố và mẹ đều có vẻ tăng cân, còn bố thì không còn ho nữa.
Tất cả đều được chăm sóc chu đáo.
14.
Sau khi gặp lại bố mẹ, tôi đã khóc trong vòng tay họ.
Sau đó, tôi biết được rằng bố tôi đã lâm bệnh nặng khi tôi đang đi du học và gần như đi một vòng trước quỷ môn quan vì suy hô hấp.
Bố mẹ cùng lúc quyết định không làm phiền tôi và không nói cho tôi biết về chuyện này.
Nhưng Lương Trì đã phát hiện ra và nhanh chóng đưa bố mẹ tôi đến bệnh viện.
Sau đó, ông được đưa đến viện dưỡng lão.
Mặc dù căn bệnh của bố tôi đã để lại di chứng, nhưng hiện tại ông đã khỏe hơn nhiều nhờ được điều trị theo dõi.
Mẹ tôi có một người thường xuyên mát-xa chân cho bà mỗi tuần.
Tôi phải thừa nhận rằng Lương Trì đã chăm sóc bố mẹ tôi rất tốt.
Anh ta bắt nạt tôi, anh ta chăm sóc bố mẹ tôi, và tôi đã cứu mạng anh ta.
Tôi nghĩ giữa chúng ta thế là đủ rồi.
Chúng ta dừng lại ở đây.
Tôi đến gặp Lương Trì, cảm ơn anh đã chăm sóc cha mẹ tôi, rồi nói với anh:
"Tôi sẽ đưa bố mẹ về nhà."
Lương Trì không vui.
Anh ta đến gặp tôi và tranh luận với tôi, lông mày anh ta nhướn cao.
"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn đến thăm chú và dì. Khi chú tôi phẫu thuật, tôi thậm chí còn mang theo chậu đựng nước tiểu cho chú. Tôi đối xử với chú như cha ruột của mình. Chú sẽ chỉ ở trong viện dưỡng lão. Chú sẽ không muốn rời xa tôi!"
Lương Trì quay đầu nhìn bố tôi, đôi mắt đen láy đầy vẻ cầu xin.
"Ừm...cảm ơn Tiểu Lương. Nhưng chú muốn ở bên con gái chú."
Bố tôi là người trung thực. Ông ấy biết Lương Trì đã bắt nạt tôi, nhưng không hề cảm động trước những nỗ lực chuộc lỗi của Lương Trì trong suốt những năm qua. Ông vẫn chọn ở bên tôi.
Lương Trì không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của bố tôi. Anh ta tỏ vẻ buồn bực, cắn môi nói:
"Cơ sở vật chất và điều kiện y tế của bệnh viện điều dưỡng này là một trong những nơi tốt nhất cả nước. Làm sao bệnh viện tồi tàn nhỏ bé của em có thể so sánh với nơi này được?"
Lương Trì làm tôi do dự. Nơi này quả thực rất tốt, nhưng đây là tài sản của gia tộc Lương Trì.
Nếu tôi ở lại đây, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục liên lạc với Lương Trì, tôi không muốn điều đó.
Mẹ tôi thấy tôi ngượng ngùng nên nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vẫn muốn ở bên con. Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau".
Một câu đã xua tan nỗi nghi ngờ của tôi.
Tôi vẫn đưa bố mẹ tôi đi.
Trên đường về, bố ngập ngừng không muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng thành thật nói:
"Con yêu, chính Lương Trì là người chăm sóc mẹ và bố trong những năm con xa nhà. Lúc đầu, tất cả chúng ta đều giận nó. Nó hỏi chúng ta về nơi ở của con, nhưng chúng ta không nói. Thằng bé không tức giận, và chỉ tiếp tục chăm sóc chúng ta. Nó chạy quanh chăm sóc cho mẹ và khi bốphẫu thuật, mọi người đều nghĩ nó là con trai của chúng ta.”
"Sau đó, mẹ con và bố bàn bạc rằng chúng ta không nên làm thế này nữa, muốn để bố mẹ đi, bố mẹ không biết con ở đâu. Người thanh niên cao 1,9 mét ấy đã khóc. Nó nói rằng anh ta đang chuộc tội, nói rằng sẽ đợi con. Đợi cho đến khi con hết tức giận mà quay về.”
"Con à, bố nghĩ hai đứa nên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng."