tất cả… muộn.
Người phụ nữ đúng, mắng đúng.
So với bọn buôn , bà khác gì chứ?
Sinh Chiêu Đệ, nhưng một ngày thật lòng thương nó.
Trút hết bất mãn, oán hận lên nó.
“ , theo lời khai trong tù, năm đó bà trốn thoát , chính là vì tiểu thư chuốc say cả nhà, giúp bà đủ thời gian chạy. Vì , nó suýt đánh chết. Chỉ nhờ may mắn mới giữ mạng.”
Trợ lý kể , thì việc bà thoát , cũng là công lao của con gái.
Còn bà thì nghĩ gì?
Nghĩ nó độc ác chẳng khác gì cha nó, chỉ mong nhốt bà cả đời trong căn hầm đen tối .
Hóa , con bé… luôn, luôn yêu bà đến thế.
muộn.
Ngay cả gặp cuối, bà cũng kịp.
Giang Thu Phụng tự tát liên hồi, đến mức mặt sưng vù cũng ngừng.
Nước mắt mờ đôi mắt.
Đó là con bà, là m.á.u thịt từ bà mà .
Sao bà đối xử như thế?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nó cô độc, đau đớn , nỗi bi thương tràn ngập, khó mà kìm nén.
Cuối cùng, bà bật máu, ngất .
Trong cơn mê man, bà mơ hồ thấy Giang Yến gọi điện cho gã trai xã hội đen:
“Nó sắp c.h.ế.t , đến lúc đó tiền đều là của em.
Ha ha, con gái bà c.h.ế.t , thật đáng thương. Giờ thì bà tuyệt tự , ha ha, đáng đời.
Mua~ Em cũng nhớ . Đợi chút thôi, giờ bà cho em gặp . Đợi bà chết, em thừa kế hết, dọn sang ở cùng em.”
Giang Thu Phụng bốc hỏa.
Khi tỉnh , việc đầu tiên bà , là tống cổ nó khỏi nhà.
bảo vệ kéo nó con hẻm tối—
chính nơi năm xưa nó từng sai đánh con gái bà nửa sống nửa chết.
Áp dụng chiêu cũ.
Giang Thu Phụng lạnh lùng .
Mặc cho nó lóc van xin, bà động lòng.
càng , tim bà càng quặn đau.
Nó kêu thảm bao nhiêu, thì năm đó con gái bà cũng đau đớn bấy nhiêu.
Vậy mà nó vẫn chịu đựng, còn hiến thận cứu bà.
Giang Thu Phụng lạnh lùng dặn bảo vệ:
“Không cần nương tay, miễn đừng để chết.”
Rồi bà lưng bỏ .
Cho dù Giang Yến gào : “Mẹ ơi, cứu con!”, bà cũng đầu.
Giang Yến đến c.h.ế.t cũng hiểu, sơ hở chỗ nào khiến Giang Thu Phụng phát hiện .
Kết cục, nó gãy xương sườn, hủy dung, què chân.
Nhà thể về, một xu.
Chỉ còn cách kẻ ăn mày.
Rốt cuộc, c.h.ế.t trong cái lạnh buốt của mùa đông năm .
Giang Thu Phụng tin, chỉ khẽ hừ lạnh:
“Coi như rẻ cho nó .”
Giang Yến chẳng ngờ, phận nó còn thảm hơn cả Lý Chiêu Đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/la-vet-nho-trong-cuoc-doi-me-nhung-con-van-yeu-me-lam/7.html.]
Vì chẳng ai thu nhặt xác.
Giang Thu Phụng mang tro cốt con gái về.
Để chuộc tội, bà quyên hết gia sản.
Xây nhà cho trẻ mồ côi, mua cơm ăn, áo ấm, tài trợ học hành.
Chỉ , bà mới thấy như đang bù đắp cho những năm tháng nợ nần với con.
Bà như kẻ hóa dại, ngày ngày ôm bình tro con gái, thì thầm trò chuyện.
Ban đầu, bà , :
“Mẹ hối hận , xin con.
Mẹ thật sự hối hận.
Mẹ nên trút giận lên con, là hại con. Xin .
Con về ? Mẹ sẽ thương con thật nhiều.”
Bà nhớ bao chi tiết từng cố tình lờ —
Con gái cất trứng gà dành dụm cho bà.
Chỉ vì một câu của bà mà nó trèo lấy chìa khóa, ngã đến m.á.u me đầy mặt.
Nó cam chịu những trận đòn roi, chẳng một lời oán trách.
Bà sống khổ.
con bà, chẳng cũng sống trong địa ngục ?
Bà chợt nhận , những năm qua, sức mạnh chống đỡ bà là niềm tin thoát .
Mà chính là tình yêu vô điều kiện của con.
Giờ đây, bà mất .
Đánh mất điều quý giá nhất đời.
Đau đớn tận tim gan.
Giang Thu Phụng dần sinh ảo giác.
Bà thấy Chiêu Đệ năm tuổi, gầy gò, đôi mắt to tròn lấp lánh, bà chan chứa yêu thương, lệ thuộc.
“Mẹ ơi.”
Lần , bà đánh, mắng.
Mà ôm chặt lấy nó.
Như ôm báu vật cả đời.
“Mẹ đây.”
Giang Thu Phụng nữa.
Bắt đầu sống “bình thường” trở .
Bác sĩ bảo, vì cú sốc quá lớn, bà mắc chứng hoang tưởng nặng.
Ngày ngày tưởng tượng con gái vẫn còn sống, luôn ở bên cạnh.
Người khác khuyên nhủ thế nào, bà chỉ mỉm :
“Đừng , con gái sẽ buồn đấy.
Nó vẫn khỏe mạnh mà. Ở ngay bên , các xem.”
Bà sống như một bình thường:
Chăm lo bữa ăn giấc ngủ, dặn con mặc thêm áo khi trời lạnh, pha nước mát khi trời nóng.
Mua quà sinh nhật, lo lắng khi nó bệnh.
Bà đắm chìm trong thế giới tưởng tượng .
Bệnh tình ngày càng nặng.
Cuối cùng, bà dọn đến một căn biệt thự bên sông, sân nhỏ, cùng “con gái” sống.
Chỉ vì bà nhớ, Chiêu Đệ từng cùng sống trong ngôi nhà sân, đầy nắng ấm.
Ở đó, ngày đêm, bà ở bên con.
Sống trong thế giới hư ảo , cho đến khi nhắm mắt.
HẾT.