Ngày hôm sau, ta đã dò la ra thân phận người ấy – là con út của đương triều Thừa tướng, Lâm Sơ Bạch.
Thế là ta mang theo một rương lễ vật, đến tận cửa chào hỏi.
Kết quả bị cả người lẫn quà bị tống ra khỏi phủ Thừa tướng.
Ta cũng không buồn.
Liên tục hỏi thăm hành tung của hắn, rồi “tình cờ gặp gỡ”.
Đem đủ thứ kỳ trân dị bảo mà ta góp nhặt từ Bắc Cương tới tặng.
Ban đầu hắn mắng ta không biết xấu hổ, nói ta không giống tiểu thư danh gia khuê các.
Về sau bị ta bám riết, hắn lạnh mặt im lặng.
Không nói, không đáp, có thể tránh là tránh.
Tặng mười món thì bị trả lại đến tám chín.
Động tĩnh ta theo đuổi hắn chẳng hề nhỏ.
Lại thêm danh tiếng là con gái độc nhất của Trấn Bắc đại tướng quân vừa đại thắng Hung Nô trở về.
Ánh mắt của người khác vốn đã đổ dồn vào ta.
Chẳng mấy chốc.
Chuyện ta khổ tâm theo đuổi Lâm Sơ Bạch không thành đã truyền khắp kinh thành.
Ta không quan tâm mấy lời bàn tán sau lưng.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt dịu dàng hắn dành riêng cho Lý Chỉ Huyên, lòng ta lại thấy không thoải mái.
Phụ thân nói đúng.
Ta không thể chấp nhận việc phu quân tương lai trong lòng lại có người khác.
Thấy ta có vẻ d.a.o động, phụ thân tiếp tục khuyên:
“Mỹ nam khắp thiên hạ đâu chỉ một. Như vị Vương gia Thụy An đang đi vân du ngoài kia, cả diện mạo lẫn khí chất đều hơn xa tiểu tử họ Lâm.”
4
Dù không tin lời phụ thân rằng…
Trong kinh thành còn có người nào đẹp hơn Lâm Sơ Bạch.
Nhưng cuối cùng ta vẫn bị ông thuyết phục.
Không chủ động xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Ấy vậy mà nửa tháng sau.
Lâm Sơ Bạch lại sai người đưa đến phủ ta một chiếc nhẫn ngọc.
Nói là để bồi tội vì làm hỏng chuỗi vòng ngọc đỏ hôm trước.
Nha hoàn đưa chiếc nhẫn đến tay ta, ta cầm lên ngắm nhìn đôi ba lần.
Quả là ngọc trắng thượng hạng.
Chỉ có điều hoa văn chim bay dang cánh khắc trên ấy lại méo mó thô vụng.
Từ nhỏ ta đã luyện cưỡi ngựa b.ắ.n tên, nhẫn ngọc từng đổi không biết bao nhiêu chiếc.
Chiếc nào cũng là phụ thân đặc biệt tìm kiếm, tuyển chọn tinh xảo.
Lâu ngày, mắt ta cũng tinh tường với loại vật này.
Thế mà Lâm Sơ Bạch lại mang thứ thô kệch này tới?
Xem ra hắn thực sự chẳng có chút tình cảm nào với ta.
Ta lập tức quăng trả chiếc nhẫn vào hộp, bảo nha hoàn mang về trả.
Rồi ta không còn đến tìm Lâm Sơ Bạch nữa.
Mà cũng chẳng thấy nhớ nhung gì như ta từng nghĩ.
Mỗi ngày ta luyện thương, đùa chim, cưỡi ngựa ngoài thành, sống thong dong vui vẻ.
Cho đến khi hoàng thượng hạ chỉ mở tiệc Trung Thu, mời toàn bộ bá quan và gia quyến.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lac-chi/chuong-2.html.]
Ngày dự yến.
Ta vừa xuống kiệu tại cổng cung thì đụng mặt Lý Chỉ Huyên.
Ban đầu ta chẳng muốn để ý nàng ta, nào ngờ nàng ta chủ động gọi:
“Tầm Phi tỷ tỷ, mấy hôm nay không gặp, tỷ vẫn khỏe chứ?”
Ta gật đầu qua loa: “Khá tốt.”
Vừa nói, nàng ta đã tiến lại gần.
Thân thiết khoác lấy tay ta như quen biết sâu nặng.
Theo động tác ấy, chiếc vòng ngọc nơi tay nàng hiện rõ.
Rất quen mắt.
Chính là một trong những món quà ta từng tặng cho Lâm Sơ Bạch.
Ánh mắt ta lại dời xuống ngọc bội nơi thắt lưng nàng.
Cũng là thứ ta từng tặng hắn.
Ta suýt nữa cười ra tiếng vì tức.
Thì ra những món quà ta đưa, Lâm Sơ Bạch giữ lại chẳng phải vì ta.
Mà vì biểu muội hắn thích.
Những gì nàng ta không để mắt, thì hắn lại trả lại ta?
Lý Chỉ Huyên lại ra vẻ chẳng nhận thấy sắc mặt khó coi của ta.
Với tư thế của kẻ chiến thắng, nàng ta nhỏ nhẹ bên tai ta:
“Còn phải cảm tạ tỷ tỷ về những lễ vật ấy. Nếu không, hôm nay vào cung yến, muội thật chẳng có gì đáng giá để đeo.”
Rõ ràng là cố tình chọc tức ta.
“Chỉ là vài món tầm thường, nếu cô nương thích, cứ giữ lại mà làm bảo vật.”
Nói dứt lời, ta hất tay nàng ta ra, đi thẳng vào bên trong.
6
Tới ngự hoa viên – nơi tổ chức yến tiệc.
Ta lại bắt gặp Lâm Sơ Bạch.
Trung thu hôm nay, hắn bỏ đi vẻ thanh đạm thường ngày.
Khoác lên người cẩm bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, đầu đội ngọc quan.
Thấy ta, bước chân hắn khựng lại, ánh mắt d.a.o động.
Như thể đang cân nhắc có nên chào hỏi ta không.
Vốn đã sẵn cơn tức do Lý Chỉ Huyên gây ra.
Giờ lại càng giận thêm.
Nam nhân này, dùng quà ta tặng đi lấy lòng người khác còn chưa đủ.
Giờ thấy ta cũng chẳng muốn mở miệng chào hỏi một câu.
Ta trừng hắn một cái thật mạnh, rồi vượt qua bước vào trong.
Dường như hắn khẽ gọi tên ta.
Nhưng ta không nghe rõ.
Không nhịn được quay đầu lại.
Chỉ thấy hắn đứng cạnh Lý Chỉ Huyên, chỉ vào ngọc bội nàng ta mang nơi thắt lưng, cúi đầu nói gì đó.
Chắc lại khen nàng ta đeo quà của ta đẹp mắt?
Ngứa mắt không chịu nổi!
Trong lòng đầy phiền muộn.
Lại thêm tiểu cung nữ hầu hạ hôm nay miệng lưỡi ngọt ngào, rất giỏi khuyên rượu.
Ta một ly nối tiếp một ly, uống như không biết no.