bật .
“Thứ nhất, căn nhà ngày tự kiếm tiền mua, trong lòng nó vốn là của .
Thứ hai, khi ly hôn phân chia tài sản, nhà thuộc về .
Về mặt pháp lý nó là của . Mong ông cẩn thận lời .”
Ông lười mấy lời đó:
“Cô thẳng , tái hôn ?”
trả lời, để ông tự đoán.
Sự thật là: tái hôn. một bạn trai .
Chúng gặp trong lớp học Đông y.
Ông nhỏ hơn hai tháng, từng là giáo sư đại học, giờ nghỉ hưu, lương hưu gần 20 nghìn tệ một tháng.
Vợ ông mắc bệnh di truyền, mất sớm.
Hai từng một con trai, nhưng may cũng di truyền bệnh từ , mất cách đây hai năm.
Chúng đều là những trải qua mất mát, trân trọng sự bình yên còn của cuộc đời.
Ông thích nấu ăn và chăm sóc sức khỏe, cũng .
Dần dần, chúng thỉnh thoảng sống cùng .
Ở độ tuổi , kết hôn nữa, ông cũng đồng ý.
Chúng quyết định bạn đời ràng buộc, cam kết chăm sóc những năm tháng cuối đời.
Ban đầu, bọn trẻ còn lo lừa, nhưng khi tiếp xúc, chúng mới thấy ông thực sự là .
Ông thông minh, tinh tế, địa vị xã hội cao, như lão Dương ích kỷ, coi thường khác.
Chúng ở bên , ông luôn là chủ động lo lắng nhiều hơn.
Ông đòi hỏi gì từ , chỉ cần căn nhà hơn 200m² thêm ấm gia đình là .
vốn định khoe với lão Dương, gần một năm nay cũng chẳng quan tâm ông .
Chỉ ông vẫn livestream, vẫn nhảy như cũ.
Phòng livestream thường châm chọc “Bất Hoặc Chi Niên”, thì chắc khổ vì vợ con, thì bảo chỉ hù lão Dương cho vui.
quen Bất Hoặc Chi Niên, nhưng nghĩ chắc hẳn ông cũng là một từng trải như lão Dương.
Và chỉ thấy thương cho phụ nữ trong câu chuyện của ông .
Năm năm nữa trôi qua, con trai cả đột nhiên gọi cho , :
“Mẹ , thu lưới , cá sắp chạy đấy.”
Tuổi già , bệnh tật ập đến như núi đổ.
Đôi khi, chỉ cần một mồi lửa để châm ngòi.
Và mồi lửa đó chính là do lão Dương tự nhóm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lao-chong-co-luong-huu-toi-ly-hon-de-cac-con-bao-ong-ta/8.html.]
Cuộc sống của ông vốn vẫn yên , điều lẽ ông thấy khổ sở như ông tưởng, lóc cầu xin ông , nên trong lòng thấy bực bội.
Cũng thể, tuổi già , suy nghĩ như trẻ con, nghĩ gì là nấy.
Ông nổi hứng, bỏ ba ngày theo dõi , chỉ để xem sống thế nào.
Kết quả là phát hiện đang sống trong khu chung cư cao cấp, ngày ngày như một “phu nhân nhà giàu”.
nạp thẻ hơn trăm ngàn ở viện chăm sóc sắc , một chiếc mũ, một đôi giày cũng đáng cả tháng lương hưu của ông .
Ông còn nhờ điều tra về giáo sư.
Vừa nhận kết quả, lão Dương loạng choạng suýt ngã.
Một phụ nữ từng bán xiên nướng, hầu hạ ông nửa đời, sống dè dặt sắc mặt ông để tồn tại, mà khi rời bỏ ông , thể tìm một đàn ông giỏi hơn ông nhiều, còn trẻ hơn ông .
Lòng tự tôn của lão Dương cho phép ông chấp nhận sự thật .
Giống như một ông già giữa phố tát thẳng mặt, lột sạch quần áo mặt thiên hạ.
Nhục nhã đến mức còn gì để .
Sáng hôm , vợ hiện tại của ông gọi điện cho con trai lớn:
“Ba cao huyết áp, mau đưa ông bệnh viện.”
đến nơi thì thấy lão Dương chỉ còn cử động một tay, miệng méo mắt lệch, còn chút khí sắc ngày nào.
Người vợ hiện tại thấy như thấy kẻ thù, liền đẩy ngoài.
già , đẩy bà , sợ kích thích đến lão Dương, nên cho giáo sư cùng.
May mà các con đến kịp, cảnh cáo bà động tay chân với , bà mới chịu yên.
bên giường bệnh, chắp tay khấn thầm:
“Lão Dương, ông ngàn vạn đừng chết. Phải sống lâu trăm tuổi để còn rút thêm tiền lương hưu cho tụi nhỏ.”
Lão Dương đó, vợ hiện tại lạnh lùng bên, mặt đầy vẻ chán ghét như mong bà c.h.ế.t sớm cho .
Rồi ông sang — đang lo lắng thật lòng — bỗng rơm rớm nước mắt, lắp bắp ba chữ suốt mấy chục năm từng :
“Xin …”
Các chị em , ngày xưa ông sạch sẽ với thư ký và lễ tân.
Còn tồi tệ hơn, dan díu với phụ nữ chồng, đánh đến mức chảy m.á.u nội tạng.
Dù đó viện xài sạch tiền dành dụm, ông cũng từng một tiếng “xin ”.
Ba chữ đó với ông thì nặng trĩu, nhưng với nhẹ tênh.
Ông dường như , đời coi như kết thúc .
đáp . Sau khi cùng các con hỏi bác sĩ tình hình bệnh lý, rời .
Ông vợ mới, còn tư cách ở chăm sóc.
Chỉ còn cô con gái út ở bên ông.