“ váy đó cũng hẳn là của em.”
Lục Phóng đột nhiên .
sững .
“Thanh Lê, nếu nhớ nhầm thì cái váy là mua cho em.”
Giọng nhẹ, nhưng từng chữ như d.a.o găm tim .
“Quà tặng trong thời gian yêu đương, thể đòi .”
“Chuyện hôm nay, nếu em nhất định truy cứu…”
Anh ngừng một nhịp, như đang cho cơ hội cuối cùng để hối hận.
“Vậy thì cái váy , trả cho .”
6
lặng lẽ .
Giây tiếp theo, đầu, kéo Hồ Tâm, đang định chửi , rời khỏi nhà hàng.
“Thanh Lê, thể bỏ như !”
Hồ Tâm tức đến mức gần như phát điên đường.
“Lục Phóng lừa đá đầu ? Anh thương thì thôi , nhưng thể với mấy lời như thế?!”
đột ngột dừng bước.
“Thanh Lê?”
Hồ Tâm lo lắng .
“Cậu thì cứ …”
lắc đầu: “Không .”
Sau đó, về ký túc xá của Hồ Tâm, tắm rửa đồ, đem bộ đồ dính bẩn gửi phòng trực khu ký túc xá của Lục Phóng.
Sau đó đến nhà ga.
Vì mua vé máy bay tàu nhanh, đành ghế cứng suốt đêm để về nhà.
Ghế cứng ban đêm ồn ào, tiếng trẻ con , tiếng cãi , và đủ loại mùi mì ăn liền trộn lẫn .
Tin nhắn của Lục Phóng đến lúc đó.
“Em giận cái gì thế? Anh thật sự bắt em trả váy chắc?”
“Anh chỉ cảm thấy em lúc nãy gay gắt quá thôi. Bao nhiêu ở đó đều là bạn học cùng chuyên ngành với , cũng thể phân rõ đúng sai chỉ vì em là bạn gái mà bênh bừa .”
“Anh mua cái váy mới y hệt , đang để ký túc xá của Hồ Tâm, em xuống lấy nhé.”
Không còn nhắn gì nữa.
màn hình là nước.
Mắt cũng đầy nước.
rõ.
Cũng .
chạm vài cái đưa danh sách chặn.
Tỉnh dậy nữa là hai giờ sáng.
Mắt nhức, đầu cũng đau.
Bên ngoài cửa sổ mờ mờ tối tối, trong toa tàu yên tĩnh hơn nhiều.
chợt nhớ đến cũng ghế cứng như là cùng với Lục Phóng.
Khi đó học lớp 10, hai đứa cùng thi tiếng Anh cấp tỉnh.
Lúc về dễ mua vé, thầy phụ trách liên hệ với gia đình để cho và Lục Phóng về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/le-thanh/3.html.]
Tối hôm đó mơ màng ngủ , đến khi tỉnh mới phát hiện từ lúc nào tựa đầu lên vai .
hổ chết, vội vàng xin .
chỉ , mỉm hỏi: “Mơ thấy gì ?”
lắc đầu.
“ thì .”
Anh : “Là một giấc mơ . Nếu em tiếp tục tựa , khi còn mơ tiếp .”
Từ hôm đó, chúng dần trở nên thiết hơn.
Anh trai, tính cách cởi mở.
Mỗi chơi bóng rổ đều một nhóm nữ sinh tới đưa nước, cổ vũ.
thỉnh thoảng cũng đến xem, nhưng luôn ở phía .
Cho đến một , khi chuẩn rời thì thấy ai đó gọi sân bóng.
“Thẩm Thanh Lê!”
sững , đầu , thấy Lục Phóng đang nhảy lên khỏi đám đông, với : “Nhìn !”
Anh dẫn bóng điêu luyện, né tránh gọn gàng, ném ba điểm chuẩn xác.
Đám đông vỡ òa.
Sau trận đấu, hỏi vì mỗi đều xem đến cuối.
“Người đông quá, em chen lên phía .”
“Chuyện nhỏ mà. Lần bảo giữ chỗ cho em.”
Lần đến xem, thật sự dẫn đến ở hàng ghế đầu tiên.
“Đây là chỗ Lục Phóng đặc biệt dành cho đó.”
Cậu bạn dẫn tới còn nháy mắt tinh nghịch.
Giữa trận, một đám nữ sinh ùa lên đưa nước cho , nhưng chỉ phất tay, bước thẳng về phía .
“Nước ?”
ngơ ngác: “Hả?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh thở dài, đưa tay đặt lên đầu :
“Tiểu thư Thẩm Thanh Lê, đời bữa trưa nào miễn phí . Ngắm oai phong cả nửa trận , mà đưa nổi cho một cốc nước ? Anh buồn c.h.ế.t mất.”
Từ những đưa nước như thế, dần trở thành bạn cùng bàn phía của .
Ngày nộp nguyện vọng đại học, chặn ở cửa lớp học.
“Em nghĩ gì ?”
“Cái gì cơ?”
Anh như tức đến bật :
“Em nghĩ thích vặn cổ ngó nghiêng là rảnh rỗi việc gì ?
Thẩm Thanh Lê, tâm tư của với em đến lũ kiến đất cũng .”
Mặt đỏ bừng: “… thi cùng trường đại học…”
“Wow, em cũng mấy lời vô trách nhiệm kiểu ‘ xanh’ thế ?”
Anh lập tức ôm lòng, chằm chằm hỏi:
“Khoảng cách vấn đề. Anh chỉ hỏi em một câu thôi, em thích ?”
Ánh hoàng hôn rơi lớp học, rơi lên khuôn mặt hai đứa.
đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, khi nụ hôn nhẹ như gió rơi xuống môi , nghĩ, chính là hạnh phúc nhất thế giới .