Trần Ức Gia đó nhúc nhích, cũng dám động đậy.
Anh dời tầm mắt, lập tức lấy sách che mặt.
Khi Trần Ức Gia rời khỏi chỗ , vội vàng bước từng bước nhỏ tiến lên, nhét sợi dây đỏ trong sách của một cách nhanh gọn lẹ.
Hôm qua Trần Ức Gia thấy , sợi dây đỏ xuất hiện trong sách. Hôm nay dùng chiêu cũ thì phần cố ý.
Vì , hôm nay tuyệt đối thể để nam thần thấy .
chỉnh bìa sách, định rút tay để chạy trốn khỏi hiện trường.
khi tay rút một nửa thì giữ .
hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ức Gia.
như hình, cả tê dại.
Trần Ức Gia gì, tay còn cầm sách lên lắc lắc, sợi dây đỏ rõ ràng rơi xuống bàn.
"Lần cũng là ."
"Không... Không ."
Trần Ức Gia buông tay, với ánh mắt lạnh lùng.
" ... Là sợi dây đỏ tự chạy thì tin ?"
Trần Ức Gia tin , im lặng một lúc đột nhiên ngẩng đầu hỏi : "Người ở trong ký túc xá tối qua là đúng ?"
đơ tại chỗ, cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát!
A a a a a.
Anh thật sự nhận tối qua .
Trần Ức Gia chằm chằm , đôi mắt đen như mực như thể thể thấu thứ.
"Vì xuất hiện ở ký túc xá nam?"
"Trên giường của ?"
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
...
Câu hỏi như một đòn chí mạng, gì.
" đúng, xin ." hoảng hốt cúi , vội vàng xách cặp chạy trốn.
7
Chạy một lúc, dựa tường thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Cái thể giải thích thế nào đây?
Giữa đêm khuya xuất hiện giường của .
Trần Ức Gia sẽ nghĩ gì về ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/len-chua-cau-anh/chuong-5.html.]
gãi đầu, trong lòng rối bời.
Xong , .
8
Đêm khuya tĩnh lặng, ôm sách dám ngủ.
chỉ sợ nhắm mắt, mở sẽ thấy Trần Ức Gia.
Một khi cơn buồn ngủ ập đến, cắn tay .
Có thể tạm giữ tỉnh táo một lúc.
rõ ràng đây là cách, vì trong lúc chợp mắt về .
Vừa mở mắt , một cái đầy mãnh liệt với Trần Ức Gia.
: ...
A a a a a
9
đoán rằng sẽ trở đây, nhưng ngờ Trần Ức Gia đang chờ .
Âm thanh ngáy ngủ trong ký túc xá vẫn như thường lệ, nhưng ánh mắt sáng hơn một chút.
Trần Ức Gia thậm chí còn để đèn ở ban công sáng. Anh với ánh mắt phần ngạc nhiên, chậm rãi quét qua , như thể đang xác nhận điều gì đó.
Phải rằng tâm lý của Trần Ức Gia mạnh mẽ.
Giữa đêm, bất ngờ thêm một giường, nếu là bình thường chắc chắn sẽ dọa đến mất trí.
Giống như đầu tiên .
Rõ ràng thuộc loại tâm lý vững, chỉ cần đối diện mà đầu ngón tay run rẩy.
Trần Ức Gia hít sâu một : “Cậu là cái gì?"
Câu hỏi của khiến hoảng loạn.
vội vàng giải thích: “ là , nhịp tim và thở, sờ thử xem…"
Trần Ức Gia nghi ngờ với ánh mắt sâu thẳm. Im lặng một lúc lâu, vẫn hỏi câu : “Làm đến đây?"
"..."
Lần đến lượt im lặng.
Nói chuyện là một kỹ năng.
Ăn ngay thật?
Là chùa cầu nguyện cho ước mơ thành hiện thực nên chỉ cần nghĩ là thể xuất hiện giường ?
lập tức lắc đầu.
Nói câu đó thì thật là quá là rằm khăm.
Sắc mặt Trần Ức Gia trầm xuống, bắt đầu nghi ngờ: “Rốt cuộc là cái gì?"
"... thật sự là ."
sắp đến nơi .