"Trước đây vì chuyện của thê tử mà nhiều lần làm khó Tư Mệnh Thượng Quân, chút quà mọn, mong ngươi nhận cho."
Hai chiếc trâm đều là pháp khí thượng hạng, một chiếc đơn giản, một chiếc lộng lẫy.
Liếc nhìn biểu cảm không cho phép từ chối của Cố Hành Chi, lại nhìn chiếc trâm rõ ràng là sở thích của ta khi còn ở phàm giới.
"Đa tạ điện hạ." Ta coi như không nghe ra ý muốn chọn một chiếc của hắn, vung tay định thu cả hai chiếc vào.
Ta biết hắn đang thăm dò điều gì.
Tuy rằng sau khi vạch mặt Thẩm Thuật Bạch, ta đã nghĩ Cố Hành Chi và Tiêu Hành Chu cùng đến ta cũng không sợ, nhưng chuyện thực sự đến trước mặt, ta vẫn luôn muốn không bị phát hiện thì tốt hơn.
Trong hai chiếc trâm, ta chọn chiếc nào cũng không tốt, đều sợ hắn nghĩ nhiều, chi bằng lấy hết cho xong.
"Tri Uẩn Thượng Quân," Cố Hành Chi ngăn cản động tác của ta, nhẹ nhàng nói, "Chọn một chiếc đi, chiếc còn lại là của Tuyết Lan Thượng Tiên."
Tay ta khựng lại, cười khan một tiếng: "Điện hạ thật là tình sâu nghĩa nặng."
Nếu thật sự tình sâu nghĩa nặng, sao lại đưa cho ta chiếc còn lại sau khi đã chọn.
Thấy hắn không nói gì, lòng ta cũng nguội lạnh một nửa.
Quả nhiên là đang thăm dò ta.
Rốt cuộc là chỗ nào ngụy trang không tốt, một hai người, sao trong tình huống ít tiếp xúc như vậy lại có thể xác định mục tiêu chính xác như vậy?
Ta đau khổ đưa tay về phía chiếc trâm hoàn toàn trái ngược với sở thích của mình, nắm chặt trong tay.
Cố Hành Chi thấy vậy, sắc mặt không đổi, cúi đầu cầm chiếc trâm còn lại trong tay.
Hắn không cất chiếc trâm đi, chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay, hơi dùng sức.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, pháp khí thượng hạng kia đã hóa thành tro bụi trong lòng bàn tay Cố Hành Chi.
"Thì ra là vậy."
Người luôn lạnh lùng bỗng nhiên bật cười.
Cố Hành Chi thích mặc y phục màu trắng trăng, con người cũng luôn lạnh lùng như băng ngàn năm không tan, xa cách, có khoảng cách.
Hắn được dạy dỗ rất tốt, Thiên đế hiện tại khắc kỷ phục lễ, tuân thủ quy củ như thế nào, hắn cũng là người như vậy, hoàn hảo đến mức như thể được tạo ra một cách đặc biệt.
Bây giờ cười sảng khoái như vậy, ta mới nhớ ra vị Thái tử điện hạ trước mặt không phải là những lão quái vật sống hàng vạn năm.
Tính ra tuổi tác, hắn còn nhỏ hơn ta mấy trăm năm, là một hậu bối thực sự.
"Tri Uẩn Thượng Quân," hắn cười hai tiếng rồi nói, "Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lich-tinh-kiep-ta-trap-mot-luc-3-vi-thuong-than/chuong-9.html.]
"???"
"Xin lỗi." Ta cười khan, "Có phải ta nghe nhầm cái gì không?"
"Không có."
Ánh mắt Cố Hành Chi kiên định: "Ta hỏi ngươi, có nguyện ý gả cho ta không?"
Ta: "..."
"Ngài ra ngoài có phải uống nhiều tiên tửu quá không? Ta biết Lão Quân gần đây luyện được rất nhiều đan dược giải rượu tốt, ngài bây giờ đi là có thể lấy được, tiễn ngài đi."
Sau khi chặn lời Cố Hành Chi, hắn lại rất ngoan ngoãn bị ta đuổi ra khỏi Tư Mệnh Điện.
Hắn không khó đoán như Thẩm Thuật Bạch, cũng không bao giờ làm những chuyện ép buộc người khác.
Nhưng Cố Hành Chi nghị lực phi thường.
Những thuật pháp chúng ta luyện tập khi còn nhỏ, một lần không thành, làm nhiều sẽ nhàm chán, nhiều người sẽ ỷ vào thiên phú mà lười biếng.
Chỉ có Cố Hành Chi, nghe nói hắn sẽ luyện tập đi luyện tập lại cho đến khi thuần thục mới thôi, không nghỉ ngơi.
Bất luận hắn muốn làm gì, đều có đủ kiên nhẫn, dù ngày ngày không thấy động tĩnh, cũng sẽ kiên trì ngày này qua ngày khác.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Vì vậy sau khi bị ta đuổi đi, hắn không chỉ khôi phục lại cái kiểu ngày ngày ngẫu nhiên gặp ta ở khắp mọi nơi, mà những trang sức vật phẩm như nước chảy cũng được hắn sai người từ Đông Cung mang đến Tư Mệnh Điện, tất cả đều là sở thích của ta.
Lần này, gần như tất cả mọi người đều biết hắn đã vứt bỏ người vợ phàm trần mà hắn tìm kiếm bấy lâu, quay sang thích ta, vị Tư Mệnh Thượng Quân này.
Tin tức này lan truyền, những tiểu tiên tử trước đây tản đi khỏi điện của ta lại chen chúc kéo đến.
Nhưng lần này họ chặn ta không phải để nói giúp hay cầu xin cho vị thượng thần nào mà họ yêu mến, bảo ta xem sổ mệnh, mà là để ta truyền thụ bí quyết làm thế nào để câu được con rể vàng số một của Thiên giới.
Từng khuôn mặt quen thuộc vừa nhìn thấy ta đã sáng rực lên, ta đau đầu dữ dội, xoẹt một cái lại đóng sầm cửa điện lại.
Cố Hành Chi, Thẩm Thuật Bạch đều đã biết, Tiêu Hành Chu sẽ đoán ra điều gì không đúng chứ?
Hay là, hắn cũng sẽ giống như Cố Hành Chi, đột nhiên xông ra, tặng cho ta một món quà lớn?
Đã giấu giếm lâu như vậy rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đột nhiên xông lên kể hết mọi chuyện cho hắn, rồi nói, à xin lỗi, bọn họ đều biết hết rồi nhưng chỉ không nói cho một mình ngài thôi.
Với tính cách của Tiêu Hành Chu, đây là thù chồng thêm thù, ta c.h.ế.t chắc.
Sớm biết mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, ta thà ngay từ ngày đầu tiên bọn họ tìm đến đã vạch trần mọi chuyện, giải quyết sớm cho xong.
Cũng không đến nỗi...
Nghĩ đến thanh trường kiếm thấm đẫm m.á.u của Ma tộc, ta thở dài, nằm liệt trên giường chờ chết.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, số người canh giữ bên ngoài cửa điện để bảo ta dạy cách câu con rể vàng đã ít đi, nhưng Tiêu Hành Chu vẫn không tìm đến.