Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Liễu Nương Tử - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:10:10
Lượt xem: 87

1

Lúc trời sáng, Triệu Thanh Hà mới dần bình ổn hơi thở. Hắn nằm trên đống rơm lấy tay che mắt, hỏi ta: "Sao lại nhận công việc này?"

“Công việc này” mà hắn nhắc đến chính là sinh con nối dõi cho tử tù. Một số nam nhân chưa kịp thành thân sinh con đã phạm tội chết. Nhà nào còn chút tiền dư dả sẽ tìm cách đưa một nữ nhân vào làm thử vài đêm, nếu mang thai được thì coi như ông trời phù hộ.

Đa số nam nhân đều vui mừng vì trước khi c.h.ế.t còn được hưởng khoái lạc một chút, nhưng Triệu Thanh Hà lại khác. Hắn là quân tử được người người ca ngợi khắp Kinh thành, ai cũng nói hắn như cây trúc vậy, phẩm hạnh thanh cao, trước sau như một.

Thế nên đêm qua, lúc ta vào đây, dù Triệu phủ đã cho hắn uống thuốc nhưng hắn vẫn chọn cách mài mười ngón tay đến bật m.á.u để giữ mình tỉnh táo. Câu đầu tiên hắn nói với ta là: "Cô nương, kẻ sắp c.h.ế.t như tại hạ chỉ mong ra đi không vướng bận gì, không muốn tự làm dơ bẩn mình, cũng không muốn làm vấy bẩn cô nương. Xin cô nương đừng lại gần."

Ta luống cuống nhìn hắn, vừa khâm phục lại vừa xót xa. Một người tốt như vậy mà lại sắp phải chết.

Nhưng ta vẫn lao đến, vừa cởi y phục vừa run rẩy cầu xin hắn: "Công tử cứ xem như làm một việc thiện, để ta kiếm được khoản tiền này đi mà."

Ma ma của Triệu phủ nói loại thuốc đó tên là Xuân Tỉnh. Mùa xuân vạn vật hồi sinh, ngay cả quân tử kiềm chế đến mấy cũng sẽ hóa thành dã thú mà lao vào chinh chiến, không thể kiềm chế bản thân.

Khi tỉnh lại thì đống rơm sạch sẽ đã thành một bãi lầy.

Ta biết hắn ghét ta vì vấy bẩn hắn bèn ngồi xổm trong góc, nhỏ giọng đáp: "Nhà ta cần tiền, ta không kiếm được nhiều bạc đến thế."

Hắn không nói gì nữa, ta bèn nín thở, chỉ lén lút đưa mắt đánh giá hắn.

Thật sự quá đẹp. Dáng người hắn thẳng tắp, khuôn mặt và sống mũi như được đẽo gọt, đôi môi mỏng manh nhưng khi hôn lại mềm mại vô cùng, cả người hắn thơm mát như sương sớm.

Chỉ những người như vậy mới vì mấy chục hộ nông dân xa lạ mà liều mạng đúng không?

Bên ngoài đều đồn rằng huynh trưởng của Quý phi chiếm đất ở quê, hại cho mấy chục hộ gia đình không có đường sống. Triều đình rộng lớn vậy mà không ai dám nhúng tay, chỉ có hắn là dám vạch trần.

Nhưng có vạch trần cũng chẳng ích gì. Vì mỹ nữ mà Lão Hoàng đế đã ra lệnh c.h.é.m đầu hắn dù hắn là Công tử Quốc công phủ.

Ta cúi đầu lẳng lặng cầu nguyện: “Bồ Tát ơi, nếu người thật sự là thần tiên từ bi thì liệu có thể để một người như hắn được sống không?”

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-nuong-tu/chuong-1.html.]

Bồ Tát dường như đã nghe thấy lời ta cầu nguyện. Trong đám đông ồn ào bước vào, tất cả mọi người đều hô vang một điều: Thiên ân rộng lớn, thánh chỉ xử trảm đã được thu hồi vào sáng nay rồi!

Rất nhiều phụ nhân ăn mặc sang trọng đau lòng nhìn hắn từ đầu đến chân. Có một người còn khóc òa lên, ngã vào lòng hắn nói: "Mẹ nào sinh ra một đứa con như con chứ, mẹ sinh ra một oan gia thì có! Chuyện quan lại cả thiên hạ không ai dám nhúng tay, vậy mà con cứ nhất quyết ra mặt."

Nhưng khi khóc xong, đôi mắt của mẹ hắn lại không ngừng ánh lên vẻ tự hào, rõ ràng là rất vui khi con trai mình trưởng thành như vậy.

Ta cũng rất vui, nhưng ta lại tự thu mình vào góc sâu hơn. Lưu ma ma, người đã đưa ta vào đây, không ngừng ra hiệu bằng mắt, bảo ta phải im lặng hơn nữa, im lặng hơn nữa, mục đích là để mọi người quên mất trong ngục còn có ta.

Nhưng Triệu Thanh Hà không quên. Khi sắp bước ra khỏi cửa lao, hắn đột nhiên xoay người đi đến bên cạnh ta, nhàn nhạt nói: "Dù sao đi nữa thì ta và cô nương cũng đã phát sinh quan hệ. Chuyện đã rồi, cô nương hãy theo ta về phủ đi, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Hắn cứ đứng sừng sững như thế, bóng hắn bao phủ lấy ta, xa vời vợi như tiên nhân trên trời.

Ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói: "Công tử khéo đùa. Đêm qua ngài nghị lực kinh người như thế, giữa chúng ta nào có chuyện gì xảy ra đâu."

Đã nói rõ từ trước rồi, cho dù ta có may mắn mang thai thì Triệu phủ cũng sẽ không để đứa bé nhận ta làm mẹ ruột. Huống hồ bây giờ hắn đã bình an vô sự, lại càng không thể dính líu đến ta.

Hắn khó hiểu nhíu mày: "Cô nương nói vớ vẩn gì vậy? Chúng ta rõ ràng..."

Mẹ hắn liền kéo tay áo hắn, nói: "Nữ nhân này là một quả phụ, phủ ta thấy nàng đáng thương nên thuê nàng đưa cơm cho con hai ngày. Con đừng có hủy hoại trong sạch của người ta, nàng còn hai đứa trẻ phải nuôi dưỡng nữa."

Triệu Thanh Hà nhìn đống rơm rạ bừa bộn, rồi lại nhìn ta. Vẻ mặt hắn cuối cùng cũng xuất hiện một tia d.a.o động: "Không thể nào, trước đêm qua rõ ràng cô nương vẫn còn là một..."

Hắn còn muốn nói tiếp nhưng các trưởng bối của hắn lại không muốn nghe nữa. Bọn hạ nhân chen lấn đỡ hắn đi. Chẳng mấy chốc ta đã không còn nhìn thấy hắn nữa.

3

Lưu ma ma đỡ ta dậy, phủi phủi những sợi rơm trên người ta rồi đưa cho ta một tấm ngân phiếu, nói: "Cô nương, cầm số tiền này về nhà đi. Cứ coi như đêm qua là một giấc mơ, đừng nhắc đừng nói với ai hết. Đừng ép phu nhân nhà ta phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn."

Thật sự là không thể nhắc đến. Tuy phu quân ta đã mất, nhưng ta còn có mẹ chồng và hai đứa con nhỏ. Nếu mất đi danh tiếng thì cuộc sống của họ sẽ ra sao đây?

Triệu phu nhân không lừa Triệu Thanh Hà. Năm ta mười lăm tuổi đã gả vào Vương gia để xung hỉ. Phu quân ta ốm yếu, chỉ một tháng sau thì mất. Nhưng ta lại sinh cho hắn một đôi song sinh long phụng là con di phúc.

Vậy nên Triệu gia cho rằng ta dễ sinh nở, lại mang mệnh phúc liền bỏ qua nữ nhi nhà thế tộc mà chọn một kẻ ngoại tộc như ta để làm chính thất, hòng nối dõi tông đường.

Ta xách thuốc cho mẹ chồng, còn mua thêm một gói kẹo ở tiệm thuốc bên cạnh. Sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng thì ta vui vẻ trở về nhà. Với một trăm lượng bạc, ta đã có thể có được vị thuốc có thể cứu mạng mẹ chồng ta.

Loading...