LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:35:33
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc này trời đổ mưa lớn như tâm trạng trong lòng Liễu Thi lúc này. Mưa lớn kéo theo sấm chớp đì đùng, cô cứ như vậy ngồi tuyệt vọng trong màn mưa, ôm lấy vỏ trứng có chứa một phách của cậu, trong đầu cô tưởng tượng ra biết bao khung cảnh xấu, có khi cô tại chậm trễ, những hồn phách còn lại của cậu đã sớm bị ma quỷ cắn nuốt mất rồi!
– Ba hồn sáu phách tuy lạc nhau nhưng đều là một thể, chỉ cần một trong số chúng có chuyện, những hồn phách khác cũng khó lòng tồn tại tiếp được.
Nghe thần sông nói Liễu Thi mới nhớ ra điều này, nhưng ngay cả ngài ấy cũng không biết tại sao không chiêu được hồn cậu cả, vậy cô phải làm cách nào đây? Liễu Thi lại nhớ tới bảo vật đèn Bảo Đăng của họ Nguyễn tộc, cô quyết định sẽ về nhà họ Liễu một chuyến, chuẩn bị ít đồ rồi khởi hành tới đó luôn mới được. Còn nước còn tát, không biết chừng đồng đen không hợp vía với những hồn phách của cậu vì thế nên không chiêu hồn cậu được.
Liễu Thi định đứng dậy thì những hạt mưa càng lúc càng nặng trĩu, đì người cô xuống. Nước mưa không lạnh mà nóng rát như nước sôi, khiến cô cảm thấy cả người như bị bỏng vậy. Thần sông đứng một bên nhìn hết thảy, trước khi cầm đồng đen rời đi, nói:
– Vỏ trứng này không chứa được hồn phách quá lâu. Phải kiếm linh vật gì đó thuần âm để nó trú ngụ, nếu không phách này sẽ tiêu tan đi mất. Việc ta đã hứa với cô đều đã xong, sau này có việc thì tới sông Kim Ngưu tìm ta.
Liễu Thi dập đầu tạ ơn thần sông, sau đó cô lấy ra ra viên ngọc mà ông Hồ giao cho cô trước khi chết, nó không những có thể nuôi dưỡng hồn phách mà còn là nơi để chứa đựng hồn phách, may mà lúc nào cô cũng cầm nó đem theo người, đặt nó vào trong vỏ trứng sau đó niệm chú thu phách của cậu vào trong.
Mỗi con người có bảy phách là thiện, ác, ái, nộ, tuệ, nghiệp, quả, Liễu Thi nhìn kỹ lại thì phát hiện phách mà cô chiêu được là phách ái của cậu. Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để đưa phách của cậu vào bên trong viên ngọc kia. Xong việc vì quá đuối mà Liễu Thi ngất lịm đi.
Tới khi cô tỉnh lại thì thấy mình đã được đưa về phòng, trong lòng bàn tay của cô vẫn luôn nắm chặt viên ngọc có chứa một phách của cậu, mà Thi Hoa thì đang ngồi bên cạnh dùng khăn ấm lau trán cho cô.
– Nước….
Cả cổ họng của cô đều thấy khô khốc, Thi Hoa nghe vậy thì vội lấy chén nước, sợ Liễu Thi c.h.ế.t sặc nên lấy thêm cái muỗng nhỏ từ từ đút vào miệng cô. Vừa đút nó vừa làu bàu:
– Tiểu thư làm em lo c.h.ế.t khiếp, cả đêm hôm qua mưa lớn thế mà tiểu thư dầm mưa cả đêm..
Liễu Thi nghĩ lại chuyện đêm qua không thành, lòng lại nặng trĩu, chỉ cười đáp:
Nam Cung Tư Uyển
– Chị không sao đâu, cảm ơn em.
Tuy Thi Hoa trách cô thế nhưng vẫn tủm tỉm nhìn cô cười, Liễu Thi không hiểu có việc gì mà con bé lại cười như thế, thấy lạ nên hỏi:
– Hôm nay em có chuyện gì mà vui thế? Không phải có người thương rồi đó chứ?
– Hì hì, tiểu thư tự xem đi ạ.
Thi Hoa lấy chiếc gương đồng nhỏ đưa đến trước mặt Liễu Thi, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương thì giật mình, vết bỏng từ cổ độc đã biến mất không còn dấu vết, dung mạo của cô đã xinh đẹp lại như lúc đầu. Liễu Thi đưa tay lên xoa vào má, làn da mịn màng không tỳ vết khiến cô tin điều này đã trở thành sự thật. Cô nhớ ra thần sông đã từng nói sẽ khôi phục dung nhan cho cô, quả nhiên ngài ấy đã giữ lời, làm phép ra trận mưa đêm qua để rửa trôi đi những vết bỏng trên mặt cô.
Trong lòng Liễu Thi thầm biết ơn thần sông, cô thấy cuộc đời của mình thật may mắn khi gặp được những phú nhân ra tay tương trợ lúc khó khăn hoạn nạn, vì vậy trong lòng lại có thêm hi vọng, đoạn đường còn lại để cứu được cậu, cô cần phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi.
– Em mang cho chị chút đồ ăn sáng, xong chị sẽ đi xin Lê đại học sĩ nghỉ phép một thời gian.
Thi Hoa gật đầu, nhanh nhẹn đi lấy đồ ăn sáng cho Liễu Thi. Cơm cháo xong xuôi, cả người cô đã có sức, tắm rửa, thay trang phục xong xuôi rồi đến gặp Lê đại học sĩ. Hôm nay Lê đại học sĩ đang ngồi vẽ tranh, thấy vết bỏng trên mặt Liễu Thi đã biến mất thì cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm, hạ bút nhìn cô hỏi:
– Cô tới tìm ta có việc?
Liễu Thi cúi người hành lễ với ông ấy, chắp tay đáp:
– Dạ vâng thưa ngài, hôm nay tôi đến là xin phép ngài cho nghỉ một thời gian ạ.
Lê đại học sĩ nghe vậy thì khẽ nhíu mày, hỏi:
– Cô mới xin nghỉ hôm trước, hôm nay cớ sao lại nghỉ tiếp?
Liễu Thi nhẹ giọng đáp:
– Việc lần này vô cùng quan trọng, tôi không thể không đi ạ, mong ngài phê duyệt cho.
– Vậy cô chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục theo học ở đây, viện học sĩ một năm cho nghỉ không quá một lần, ta đã châm chước cho cô rồi, hai là nghỉ học hẳn..
Liễu Thi đã đoán trước kết cục này, dù ở viện học sĩ trong thời gian ngắn nhưng cô đã sớm coi nơi đây như ngồi nhà thứ hai của mình, nó đem lại cho cô cảm giác rất thanh bình, yên ả. Tuy nhiên cứu cậu cả quan trọng nhất, Liễu Thi chỉ đành tạm biệt nơi này.
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, Liễu Thi bái lạy Lê đại học sĩ, kính cẩn nói:
– Cảm tạ công ơn ngài chỉ dạy trong thời gian qua, Liễu Thi xin bái biệt từ đây.
Lê đại học sĩ dù trong lòng thấy có chút nuối tiếc nhưng không thể làm trái quy tắc của viện học sĩ, phất tay bảo:
– Cô đi đi, sau có thời gian rảnh muốn bàn luận thơ phú có thể tới tìm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-24.html.]
– Dạ, ngài giữ gìn sức khỏe.
Chào tạm biệt Lê đại học sĩ, Liễu Thi cùng Thi Hoa về phủ thượng thư. Khi cô vừa bước xuống xe ngựa thì lập tức những ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, trong lòng ai nấy đều từ hỏi không biết vị tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp nhường này, nhìn giống Liễu Nhan tiểu thư tới tám phần nhưng đôi mắt linh động, có hồn hơn nhiều.
Liễu Thi đi tới cổng lớn của phủ, lính gác trông thấy cô thì vội hỏi:
– Tiểu thư đây là?
Thi Hoa bên cạnh đáp:
– Đây là nhị tiểu thư, các ngươi còn không mau tránh đường.
Một người lính lắp bắp:
– Nhị, nhị tiểu thư sao…?
Liễu Thi gật đầu cười đáp:
– Phải, là ta!
Mà đúng lúc này Liễu Nhan cùng với Lý Nguyên Vũ chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ cưới cho hôn lễ sắp tới thì gặp Liễu Thi đang đứng trước cổng. Liễu Nhan thấy cô gái trước mắt xinh đẹp hơn mình thì lắp bắp hỏi:
– Cô.. Cô là ai?
Trước ánh mắt kinh ngạc tột độ của Liễu Nhan, Liễu Thi chỉ mỉm cười, dịu dàng đáp:
– Em Thi đây ạ, chị Nhan không nhận ra em sao?
Liễu Nhan giật mình lùi về đằng sau vài bước, kinh ngạc nói:
– Sao.. Sao có thể?
– Em khôi phục lại dung mạo của mình, chị không vui sao ạ?
Liễu Nhan biết mình vừa thất thố, vội che miệng chữa cháy:
– Chị vui cho em quá ấy mà, sao em lại chữa được vết bỏng kia vậy?
Liễu Thi từ tốn đáp:
– Em vô tình gặp được vị cao nhân, ngài ấy đã trị thương cho em ấy ạ.
Lý Nguyên Vũ đứng một bên cũng bị choáng ngợp bởi nhan sắc xinh đẹp của Liễu Thi, bởi so với trước cô còn đẹp hơn ba phần, da dẻ láng mịn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao đêm thu hút mọi ánh nhìn.
– Chúc mừng em.
– Cảm ơn cậu Vũ. Hai người chuẩn bị ra ngoài sao ạ? Em xin phép về phòng đây.
– Chờ đã…
Liễu Nhan thấy Liễu Thi định rời đi thì vội kéo tay cô lại, nói:
– Chị cùng cậu Vũ định ra ngoài mua đồ cưới, mà cậu Vũ mắt thẩm mỹ hơi kém, hay là em đi cùng chị, chọn đồ giúp chị được không? Chuyện vui của chị trăm năm mới có một lần, em đừng từ chối mà..
Liễu Nhan đã nói đến nước thế, Liễu Thi không thể khước từ được, chỉ đành đáp:
– Dạ được ạ, nhưng từ bé em đã lớn lên ở vùng quê, không chắc có thể chọn được đồ ưng mắt chị đâu đó..
– Em đi cùng là được.
Nói xong Liễu Nhan thân thiết kéo cánh tay Lý Nguyên Vũ đi trước, để mặc Liễu Thi lẽo đẽo đi đằng sau. Liễu Thi có thể đoán được chút tâm tư của Liễu Nhan, chị ấy đang muốn cho cô thấy cậu Vũ là của mình, Liễu Thi thấy thật buồn cười, chẳng hiểu sao chị ấy lại đề phòng cô như thế, từ khi sinh ra hai người họ đã được định sẵn hôn ước rồi cơ mà.
Sau khi đến cửa tiệm may, vì Liễu Nhan có việc nên Lý Nguyên Vũ và Liễu Thi vào trước. Chủ tiệm may vừa trông thấy hai người đi tới, tưởng Liễu Thi là vị hôn phu của Lý Nguyên Vũ, liền chào hỏi:
– Cậu Vũ tới rồi ạ. Vị này chắc hẳn là đương kim tiểu thư của phủ thượng thư thật là xinh đẹp, nếu mặc lên hỉ phục mà tôi đã may, chắc chắn sẽ là tân nương xinh đẹp nhất đó chứ, hai người đứng cạnh nhau thật đẹp đôi, trước đây tôi có học xem tướng đó, có thể nói là có tướng phu thê, một đôi trời sinh đó!