Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:37:02
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau Liễu Thi ở nguyên trong phòng luyện bùa để chuẩn bị cho chuyến đi lần tới tới họ Nguyễn tộc. Những dòng họ pháp càng lớn thì nhu cầu về bùa chú sẽ càng nhiều, chỉ riêng người trong tộc luyện thôi là không đủ, sẽ cần phải đi thu mua từ bên ngoài nữa. Liễu Thi đối với việc vẽ bùa chú rất có thiên phú, dù mới luyện pháp được hơn gần một năm nhưng cô đã sắp đạt tới cảnh giới có thể vẽ bùa được trên cả những vật như lá cây, trên nền đất…

Cả ngày cặm cụi vẽ bùa khiến cô tiêu hao không ít linh lực, dùng xong bữa tối đang định nghỉ sớm thì Thi Hoa vào báo:

– Thưa tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm chị ạ.

Liễu Thi nghe vầy liền ra ngoài đón Liễu Nhan, định mời chị ấy vào phòng uống trà thì Liễu Nhan thở dài nói:

– Em đi dạo cùng chị một lát được không? Sắp tới ngày cưới rồi chị sốt ruột quá, đứng ngồi không yên nên đến đây tìm em chuyện trò cho khuây khỏa.

– Dạ được ạ.

Dù sao cả ngày trong phòng Liễu Thi cũng thấy hơi ngột ngạt, đi dạo cũng tốt. Liễu Nhan vừa đi vừa nói:

– Thì ra em Thi vốn đẹp thế này, chị mà là đàn ông, chị cũng mê em đấy.

Liễu Thi vội đáp:

– Dung mạo đẹp vốn chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ cần trong mắt người thương mình thì mình luôn đẹp nhất chị ạ.

– Vậy à, sau này em có dự tính gì chưa?

Nam Cung Tư Uyển

Câu hỏi của Liễu Nhan y hệt như Lý Nguyên Vũ khiến cho Liễu Thi giật nảy mình. Cô còn chưa kịp trả lời thì Liễu Nhan đã nói tiếp:

– Nếu sau này em không biết đi đâu, có thể tới phủ cậu Vũ cùng chị…

– Chị đừng nói thế, em đã có chồng rồi ạ, cả đời này chỉ thủ tiết vì anh ấy mà thôi!

Nghe Liễu Thi nói dõng dạc như thế sắc mặt Liễu Nhan mới tốt hơn một chút, liền kéo cô tiến tới cái hồ đằng trước có mái đình để ngồi nghỉ.

– Này, nghe gì chưa, gần đây ở phía Nam kinh thành có quỷ xuất hiện đó.

– Quỷ á? Cô kể rõ cho tôi xem nào.

– Con quỷ này là nam quỷ, nó không hại người nhưng ai đi qua cũng hỏi có thấy vợ nó đâu không, dọa mọi người qua đó sợ c.h.ế.t khiếp đấy.

Hai nữ người hầu dường như không biết Liễu Nhan và Liễu Thi đang đi tới, vẫn tiếp tục buôn chuyện.

– Thì con Kim hôm qua có việc đi ngang qua đó kể lại tôi nghe mà lại, tuy sợ nhưng cũng tội con quỷ đó lắm, nghe nói là nó họ Hồ hay sao ý.

Liễu Thi vốn đang định lướt đi, nghe thấy họ Hồ thì lập cô dừng bước lại, dỏng tai nghe tiếp chuyện.

– Thôi sợ lắm, cô biết vị trí cụ thể ở đâu không, tôi còn tránh.

– Thì có ngọn núi ở phía Nam kinh thành ý, chỗ đó vốn hay có ma quỷ mà lị.

– Em Thi, em Thi…

Liễu Thi nghe hai người hầu kia nói thì lập tức trong đầu hiện lên hình bóng của cậu cả, có khi nào cậu cả vì lý do gì đó mà bị vây nhốt lại ngọn núi kia, thế nên cô chiêu hồn không được không?

– Chúng ta ra đình thưởng trà thôi em.

Liễu Thi nào có tâm tình thưởng trà cùng Liễu Nhan nữa, cô vội từ chối:

– Em vừa nhớ ra có chuyện quan trọng làm chưa xong, hôm nay đành thất hẹn với chị, em xin phép về trước ạ, ngày khác sẽ đến tìm chị tạ lỗi.

Liễu Nhan còn chưa kịp trả lời thì Liễu Thi đã rời đi mất, có thể thấy cô gấp rút nhường nào. Cô vội về phòng mình lấy thêm ít bùa chú phòng thân, rồi rời khỏi phủ thượng thư, đi về phía Nam kinh thành ngay. Liễu Thi đi mất chừng hơn một canh giờ thì tới nơi. Ngọn núi này không lớn không nhỏ nhưng địa thế khá là đặc biệt, bên cạnh có dòng sông Tô Lịch chảy qua, nếu dùng để luyện binh luyện pháp thì không chỗ nào thích hợp hơn. Cô bước lên núi, trong tay cầm sẵn chiếc chuông nhỏ, vừa lắc chuông vừa gọi:

– Cậu ơi, cậu có nghe thấy em gọi không?

Liễu Thi đi một lát vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cố đi tiếp lên tới đỉnh núi. Lúc gần lên tới nơi thì có một bóng dáng mờ ảo lướt nhanh qua trước mắt cô, hình dạng này trong mơ cô đã thấy biết bao lần, đây không phải cậu cả thì là ai chứ! Có thể đây là một trong những hồn phách thất lạc của cô, cô lớn tiếng kêu lên:

– Cậu ơi, là em Liễu Thi đây.

Nhưng không biết vì sao mà cậu lại bỏ đi mất, Liễu Thi bất chấp tất cả, vội đuổi theo cậu cả, lên tận trên đỉnh núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-26.html.]

– Aaaaa….

Vì chạy quá nhanh nên Liễu Thi không phát hiện dưới chân mình có một miếng hố, nó lại được ngụy trang bởi một lớp cỏ bao phủ, thế nên cô đã ngã xuống đó. Hố này sâu chừng ba thước, cũng may Liễu Thi rơi xuống hố chỉ chày chút da thịt. Cô còn đang nghĩ cách để trèo lên thì ngay lúc này có một tấm lưới giăng trên miệng hố, khuôn mặt bà Mai hung tợn từ trên cao nhìn xuống cô:

– Thỏ con cuối cùng cũng đã sập bẫy.

Trông thấy mẹ mình thì Liễu Thi kinh ngạc hỏi:

– Mẹ… Sao mẹ lại ở đây… Chuyện này là thế nào ạ?

Giọng bà Mai từ trên cao vọng xuống:

– Thì tao đào hố đợi mày chứ sao, ngu ngốc, thế cũng hỏi.

Dứt lời bà Mai đổ thứ nước gì đó xuống người Liễu Thi, cô ngửi kỹ thì phát hiện ra đây là m.á.u của ba loại động vật là chó, trâu, mèo. Còn chưa hiểu bà Mai muốn làm gì cô thì thấy bà Mai đặt tên trên tấm lưới một bức tượng lên trên, nó có thân người đầu chó, giữa bụng là một cái miệng lớn, đen ngòm, Liễu Thi vừa nhìn liền biết đây là tượng để tà thần trú ngụ, cô ngạc nhiên hỏi:

– Mẹ, mẹ nuôi tà thần sao….

Bà Mai thở dài đáp:

– Đúng vậy, tao thờ tà thần bao năm, phải cắt thịt để lấy m.á.u dâng lên ngài, cái thân già này đã sớm tàn tạ, nếu mày coi tao là mẹ thì ngoan ngoãn để tà thần mượn thân xác mày chú ngụ đi, tao sẽ không cần phải dâng m.á.u cho ngài ấy nữa.

Liễu Thi bấy giờ mới hiểu bà Mai để dùng một con quỷ nào đó, đóng dạng làm cậu cả để dụ cô tới đây, còn đào sẵn một cái hố, nhân lúc cô vì quá nóng lòng tìm cậu mà sập bẫy. Cô nhớ lại khi nãy Liễu Nhan tới tìm cô, còn vô tình dẫn cô tới chỗ hai người hầu kia nói chuyện, liệu chuyện này là sự tình cờ hay Liễu Nhan cũng góp công trong đó. Nhưng vì lý do gì mà mẹ cô và chị ta phải hãm hại cô chứ! Liễu Thi càng nghĩ càng đau đầu, cô kiên quyết đáp lời bà Mai:

– Không được! Con sẽ không giao thân xác của mình cho ai cả, con còn có chuyện cần làm, về việc đuổi tà thần đi, dù hơi khó nhưng con sẽ giúp mẹ, mẹ đừng lo ạ!

Bà Mai đáp:

– Ai tin được mày, tóm lại hôm nay dù mày muốn hay không thì cũng phải hiến xác cho tà thần! Tao đã rải m.á.u chó, trâu, mèo lên người mày, mày đã bị vấy bẩn rồi, ngoan ngoan để tà thần nhập xác đi.

– Mẹ, xin mẹ tin con, mẹ thả con ra đi, con có việc cần làm, xong xuôi tùy mẹ xử trí..

Bà Mai mặc kệ lời Liễu Thi van xin, thiên la địa võng mà bà ta cùng Liễu Nhan cất công chuẩn bị đã bày sẵn, nào có chuyện tha cho Liễu Thi được, chỉ cần Liễu Thi c.h.ế.t đi, thì “bí mật kia” sẽ chôn vùi mãi mãi, có thế Liễu Nhan mới yên tâm gả cho Lý Nguyên Vũ, kê cao gối ngủ ngon được.

Bà Mai đốt một nén hương, khấn gọi tà thần:

– Vạn linh thành thần, chính tà lưỡng giới. m ty cấp linh vị, tà thần ứng khởi. Cấp dụng hiển vi!

Bà Mai vừa khấn xong thì lập tức tà khí xuất hiện xung quanh miệng hố, Liễu Thi cảm nhận rõ ràng được tà khí này mạnh đến nhường nào. Vốn trên thế gian này thiện ác luôn tồn tại song hành cùng nhau, khi dưới cõi âm phong chức vị cho những vị thần tốt thì đồng thời cũng sẽ cấp cho những vị thần xấu để âm dương cân bằng lẫn nhau. Tà thần này rất mạnh, Liễu Thi không ngờ mẹ mình lại giấu diếm kỹ đến vậy.

– Giao thân xác cho tà thần là phúc phận của mày, ngoan ngoãn đi đừng có mà chống cự vô ích!

Bà Mai đặt một cây đèn dầu xuống đất, một khi đèn dầu cạn thì báo hiệu tà thần sẽ cướp xác Liễu Thi thành công, đuổi được linh hồn của cô ra ngoài vất vưởng. Mà bên cạnh bà Mai cũng đã chuẩn bị sẵn pháp trận để vây nhốt linh hồn Liễu Thi lại, dù cô có c.h.ế.t nhưng quyết không cho cô có cơ hội đi đầu thai kiếp khác!

Liễu Thi vốn muốn dùng bùa chú của mình vùng vẫy nhưng vô ích, tà khí của tà thần quá mạnh, bao phủ lấy cô khiến cô không tài nào chống cự được, chỉ như con cá nằm trên thớt, mặc người ta c.h.é.m giết.

– m ty địa thần khai thượng chi lộ. Tà ác nghịch vị ứng di linh. Hoán thai nhập xác. Tam phách thất hồn xoay đảo âm dương!

Bà Mai đứng bên trên vừa niệm chú, vừa rải thêm m.á.u xuống dưới hố, tiếng cười khằng khặc của tà thần vang lên:

– Haha… Hahaha…

Tiếng cười lớn văng vẳng bên tai khiến đầu óc Liễu Thi càng thêm choáng váng nhưng cô quyết không chịu thua, trên người cô còn có ấn tỏa hồn, đóng chặt linh hồn cô với cơ thể lại, bà Mai đừng hòng kéo hồn cô ra ngoài được. Nhưng nếu cô không chống cứ thì dưới sức ép của tà khí, linh hồn của cô sẽ bị nghiền nát thành tro bụi mất. Cô ngồi xuống khoanh chân tạo thành tư thế để thiền, tĩnh tâm tạo ra trường năng lượng để bao bọc lấy cơ thể của mình.

Trải qua một nén hương giằng co, tà thần không cách nào tiến vào xác cô được, hắn tức giận, thoát ra khỏi bức tượng kia, tà khí ngưng tụ lại, dần tạo ra bóng dáng mờ mờ ảo ảo của tà thần. Phần thân của nó cao ba thước, lớn hơn người bình thường rất nhiều, đầu hình chó, nhe ra cái răng dữ tợn rống lên:

– Ta không tin không chiếm được thân xác của mi!

Trong mấy nghìn năm qua, lần đầu tiên có con người dám cả gan thách thức tà thần, hắn ta giơ tay lên trời, tụ hết tà khí của mình thành một quả cầu đỏ tươi như máu, giáng xuống Liễu Thi đang ngồi tĩnh tâm dưới lòng hố.

Mà một phách của cậu cả trong viên ngọc cảm ứng được vợ mình gặp nguy hiểm thì rót thêm quỷ khí của mình để bảo vệ Liễu Thi. Hai lực lượng tà khí cùng quỷ khí, linh khí đối chọi với nhau gay gắt, mãi không phân thắng bại.

– Uỳnh!

Ngay lúc này một tia sét từ trên trời giáng xuống miệng hố, đánh thẳng vào người Liễu Thi. Tia sét này khiến cho tà thần cũng trọng thương không nhẹ, nhưng bà Mai biết được bị thiên lôi đánh Liễu Thi phen này c.h.ế.t chắc, vui mừng cười:

– Haha! Chết đi!

Loading...