Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-06-16 16:15:34
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Luồng điện từ sét chạy dọc khắp cơ thể Liễu Thi, điện từ quá lớn khiến cả người cô tê liệt, tim ngừng đập, khoảnh khắc lúc hấp hối cô vẫn còn có ý thức, nhưng không cách nào điều khiển được cơ thể mình, chỉ có thể cảm nhận sinh mệnh của mình từng lúc bị mài mòn đi. Mắt cô tối sầm, bóng đen từ từ đè nặng xuống mi mắt của cô.

Liễu Thi nằm mơ một giấc mơ rất dài nhưng cũng rất chân thực. Cô thấy mình trong hình hài trẻ sơ sinh, vừa mới cất tiếng khóc chào đời đã nằm trong tay bà mụ, bà mụ này vừa bồng cô, vừa quay ra nhìn bà cả cười nói:

– Chúc mừng bà lớn, là một vị tiểu thư đáng yêu bụ bẫm trộm vía lắm ạ, xem đôi mắt tròn xoe này… Tôi phải đi báo với vương gia mới được, cậu Vũ đã có vị hôn thê rồi.

– Mau, bế con bé lại đây ta xem..

Liễu Thi cảm nhận rõ ràng mình được bà mụ bế lại cho bà cả, bà cả bồng cô âu yếm, còn đặt một nụ hôn lên trán cô.

– Con gái ngoan của ta. Mẹ nhất định cho con một cuộc đời bình an hạnh phúc.

Mà cùng lúc này, ông bà nội, ông ngoại, cha, cậu của cô cũng ập vào, Liễu Thi thấy có người lạ thì khóc oe oe lên. Ông ngoại vốn là pháp sư hàng đầu thời bấy giờ, khi cô vừa chào đời đã gieo cho Liễu Thi một quẻ, nói:

– Bé con mệnh cách đặc biệt, cần phải có cái tên thích hợp mới được, đặt tên là Liễu Thi đi, liễu tựa âm quan, vốn là tiền kiếp khởi sinh của con bé.

Bà cả nghe vậy thì nhíu mày, không vui đáp:

– Nhưng con đã chọn được cho con bé cái tên Liễu Nhan rồi mà cha.

Ông ngoại lắc đầu:

– Không được, nếu tên không hợp mệnh sau này con bé sẽ gặp nhiều gian truân.

Bà cả bật cười nói:

– Chẳng phải con bé còn có ông ngoại nó chống lưng hay sao, thôi mà cha, con thích tên Liễu Nhan cơ…

Trước sự cố chấp của bà cả, ông ngoại cũng đành chịu thua, thở dài nói:

Nam Cung Tư Uyển

– Được, nhưng con phải đồng ý với ta, để con bé về nhà họ Nguyễn sống cùng ta tới năm mười lăm tuổi.

Bà cả gật đầu đồng ý. Trước sự ra đời của đại tiểu thư, trong phủ suốt ngày đầy ắp tiếng cười. Đến khi Liễu Thi đầy tháng thì ông ngoại đưa cô về nhà họ Nguyễn, mà khi đó cô còn bé, bà cả phải xa chồng, về nhà ngoại ở cữ chăm con. Vốn từ trước tới giờ Liễu Phùng rất yêu thương bà cả Nguyễn Chiêu Pháp, trong phủ không có vợ lẽ nào cả, chỉ có vợ cả mà thôi. Vậy mà bà cả vừa rời đi một thời gian thì người trong phủ báo lên núi tin tức ông Liễu đã có vợ lẽ, mà người vợ lẽ này cũng mang thai được một tháng rồi.

Trước sự phản bội lời thề từ chồng, bà cả trước giờ vốn kiêu ngạo liền đổ bệnh ốm một thời gian dài, dù không thể hiện ra nhưng trong lòng vẫn luôn thầm oán trách cha mình bày bẽ chuyện, khiến bà cả lên núi nên Liễu Phùng mới có vợ lẽ.

Tới khi Liễu Thi được hai tuổi thì bà cả trở về nhà họ Liễu, nói rằng tới khi mười lăm tuổi sẽ tới đón cô. Quả nhiên cha vẫn yêu mẹ, mẹ về tới phủ thì cha cho đuổi người vợ lẽ cùng đứa con riêng kia về vùng núi sinh sống. Mà vô tình đứa con riêng đó bấy giờ lại tên là Liễu Thi.

Tuổi thơ của Liễu Thi từ bé đã sống cùng ông ngoại, cậu và chị họ. Ông ngoại và cậu thì rất nghiêm khắc với cô, sợ nếu nuông chiều thì tính cô sẽ giống mẹ, cũng may có chị họ Nguyễn Phụng đồng trang lứa với Liễu Thi nên cô thấy vui vẻ hơn hẳn. Lên ba tuổi Liễu Thi đã được ông ngoại dạy học chữ, đọc sách. Bốn tuổi bắt đầu luyện pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-27.html.]

Liễu Thi đặc biệt nhớ nhất là lần đầu cô bước chân vào giới huyền môn, ông ngoại chôn cô và chị họ, mỗi người ở trong một cái quan tài dưới đất một ngày một đêm, sẽ có ống thông khí lên mặt đất, mà ông ngoại sẽ để hoa quả có mùi trên đó để rèn dần khứu giác của cô.

Khi đã quen dần thì sẽ chôn sống cô nữa, chỉ chừa ra một khoảng trống cho đầu không bị đất cát lấp hết, Liễu Thi ở dưới đó sẽ tập ngửi mùi của đất, cát, cỏ. Đây là cách tôi luyện bản lĩnh trong môi trường chật hẹp, tối tăm, thiếu dưỡng khí, vì thế từ đó Liễu Thi có khứu giác vô cùng tốt, rất nhạy bén với mọi mùi hương. Đây cũng là cách tôi luyện bản lĩnh cho cô trong môi trường chật hẹp, tối tăm, thiếu dưỡng khí.

Sau đó hàng ngày ông ngoại đều chỉ dạy cô vẽ bùa chú, chỉ cần sai một nét nhỏ sẽ phạt cô chép lại trăm lần.

Lúc Liễu Thi lên năm tuổi thì cậu dẫn về một bé trai mồ côi hơn mười tuổi, mặt mũi khá sáng sủa, nhận làm con nuôi và đặt tên là Nguyễn Liêu. Anh họ Nguyễn Liêu tính khá lầm lì, nghe nói là bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, phải làm ăn xin ở đầu đường xó chợ, cậu thấy thương tình nên nhận về nuôi. Có vài bận Nguyễn Liêu vì là ma mới nên bị chúng đệ tử khác ở trong tộc bắt nạt, đều là chị họ ra tay can ngăn.

Năm Liễu Thi lên sáu tuổi thì cô và chị họ rủ nhau vào rừng để bắt hổ tinh về làm sủng vật. Hai đứa trẻ khi đó không sợ trời cao đất dày, còn cố tình bắt con của hổ tinh để dụ nó, hổ tinh nổi điên xông về phía chị em họ.

– Chị ơi, cẩn thận…

Liễu Thi thấy hổ tinh định vồ lấy chị mình, không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy ra ôm lấy chị họ, kết quả lưng cô bị hổ tinh cào cho một vết. Cũng may cậu kịp thời xuất hiện, cứu được chị em họ. Liễu Thi bị thương khá nặng, phải mất mấy ngày sau mới tỉnh. Cô vừa mới tỉnh lại thì chị họ chạy đến ôm chầm lấy cô, huhu khóc:

– Em không sao rồi, may quá, là chị ham chơi hại em rồi…

Liễu Thi nào có trách chị họ, nhưng từ đó trở trên lưng cô để lại vết sẹo do hổ cào, nhà họ Nguyễn tộc vốn có cao liền sẹo, nhưng vết thương này từ móng vuốt của hổ đã thành tinh, dù dùng đủ mọi cách vẫn không liền được. Chị họ Nguyễn Phụng từ đó hối hận không thôi, quyết chí xin ông nội và cha cho học y thuật, để sau này nếu Liễu Thi có bị thương thì cô cũng có thể cứu được em mình.

Mọi chuyện cứu vậy êm đềm trôi qua, cho tới khi năm cô tám tuổi. Bà cả gửi thư tới nói nhớ con gái, nhưng lại không muốn xa chồng, xin cha và anh mình cho Liễu Thi về nhà nội chơi một thời gian, để con bé nhận tổ quy tông. Thời gian đó trong tộc có việc hệ trọng, cả ông ngoại và cậu đều không rời núi được, mà có người cậu khác thuộc chi thứ của họ Nguyễn tộc, tên là Nguyễn Đình Hải, đã mở lời sẽ hộ tống cô an toàn về phủ.

Nguyễn Đình Hải trước giờ làm mọi việc đều cẩn trọng, vì vậy ông ngoại và cậu mới tin tưởng giao cô cho cậu ta. Lúc đi ngang qua ngọn núi nọ, có ngôi chùa, Nguyễn Đình Hải dẫn Liễu Thi lên lễ phật, Liễu Thi lúc bấy giờ tên là Liễu Nhan, có gặp một bé gái trạc tuổi cô, cô hỏi thì con bé đó nói mình tên là Liễu Thi.

Liễu Thi cùng con bé đó nghe được Nguyễn Đình Hải và bà Mai bàn kế nhau, muốn tráo đổi thân phận của cô cùng nó. Cô muốn chạy trốn thì bị con bé đó giữ lại, trong lúc hai người giằng co thì vô tình rơi xuống vách núi gần đó, vách núi này không cao nhưng khiến Liễu Thi bị thương không nhẹ, không cách nào chạy trốn được.

Cô bị hai người kia đưa đến một gian nhà tranh mục nát, trói chặt ở một góc giường. Trong chỉ riêng cô mà còn hơn chục bé gái khác cũng bị bắt trói ở đây. Nguyễn Đình Hải bắt một con ve sầu, nhét vào cổ họng cô, niệm chú:

– Tang hợp bách dị liễu dời nhan. Sắc Thi Nhan mạt ứng nhan phận.

Sau đó cậu ta nắn xương mặt của Liễu Nhan cho giống hết khuôn mặt của cô, lại lột da mặt của những đứa bé kia, tới khi tìm được lớp da mặt hợp với mặt Liễu Nhan, tạo thành một lớp da mới, khâu lên mặt cô ta. Bó bột chừng ba ngày, tháo băng ra thì con bé Liễu Nhan kia có khuôn mặt gần giống như cô, mà con ve sầu kia, cùng với tà thần làm pháp, đem theo ký ức của cô, truyền hết sang cho nó, trở thành một “Liễu Nhan” đích thực.

– Xong con nhỏ này, giờ chúng ta chỉ cần chia rẽ con đàn bà kia cùng cha anh của nó thì mọi chuyện sẽ không bao giờ lật tẩy được. Ta đã có cách.

Nguyễn Đình Hải cười hung tợn nói, sau đó lại dùng tà thuật lên người Liễu Thi, ép cô tiếp nhận ký ức của Liễu Nhan. Bà Mai còn dùng thêm rất nhiều loại tà thuật để làm cô đôi khi trở nên ngờ nghệch, nhút nhát hơn. Thế là từ đó cô đã trở thành “Liễu Thi” đích thực!

Quả nhiên lời ông ngoại nói không sai, cái tên Liễu Thi là vận mệnh định sẵn cho cô rồi! Từ đó Liễu Thi sống trong mơ hồ mười năm, tới khi được gả vào nhà họ Hồ, làm vợ của cậu. Án ký mà soái vong để lại, không những giúp Liễu Thi nhận ra con cháu của ông ấy sau này, mà còn giúp cô giải đi một tầng phong ấn của tà thần, dù không lấy lại được ký ức nhưng tính cách của cô đã dần quay trở lại, đã bắt đầu biết đứng lên phản kháng chứ không chịu khuất nhục nữa.

Những ký ức đã trải qua cùng cậu cả cũng lần lượt được tái hiện, những lần sinh tử khắc cốt ghi tâm cùng cậu, cả lúc mà hồn phách của cậu tan biến thành nhiều mảnh nữa, Liễu Thi đều lần lượt được nếm lại.

Cả lúc từ khi về lại nhà họ Liễu, tới lần bà Mai cùng tà thần phong ấn ký ức của cô một lần nữa.. Trong lòng Liễu Thi càng lúc càng hận, thì ra số phận của cô đã bị người ta sắp đặt nửa đời như thế! Nếu không gặp được cậu cả, cô thầm nghĩ mình sẽ bị bà Mai che mờ mắt tới khi nào đây….

Nghĩ tới đây, Liễu Thi lại càng không cam tâm rời bỏ cuộc sống một cách dễ dàng như vậy được! Cô bằng mọi giá phải lấy lại những thứ thuộc về mình, trả lại cho bọn họ gấp bội! Nhưng xung quanh Liễu Thi chỉ toàn một màn sương mù mịt, cô cố gắng chạy thoát nhưng không tài nào thoát ra nổi. Liễu Thi bị giam cầm bởi chính lòng hận thù của mình.

Loading...