Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-06-16 16:16:25
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc này, một bóng dáng mờ mờ xuất hiện trước mặt Liễu Thi, cậu cả xuất hiện, tiến lại, ôm chặt lấy cô nói:

– Liễu Thi đừng sợ, tôi sẽ đưa em thoát khỏi đây, đừng nóng giận hay thù hận gì cả, chỉ nghĩ tới chuyện vui vẻ thôi.

– Cậu, cậu…

Sau đấy cậu cả nắm lấy tay Liễu Thi, kéo cô thoát khỏi đám sương mù này. Đến khi thoát khỏi lớp sương mù, bóng dáng của cậu theo đó mà cũng dần biến mất..

– Dù có chuyện gì tôi vẫn luôn bảo vệ em.

– Cậu ơi, đừng rời xa em mà, xin cậu…

Liễu Thi muốn với lấy cậu nhưng vô ích, cô mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang nằm dưới cái hố, mà trời thì đã sáng. Trên mí mắt Liễu Thi đọng lại vài giọt lệ, cô mở lòng bàn tay ra nhìn thì thấy viên ngọc này vẫn luôn ở cạnh cô. Là cậu, dù có chỉ là một phách nhưng vẫn hết lòng bảo vệ cô.

– Cảm ơn cậu vẫn luôn bên em, em sẽ sớm tìm ra những hồn phách còn lại của cậu.

Sau vụ này Liễu Thi trong họa lại gặp được phúc, không những vô tình thấy được mọi ký ức từ bé tới lớn, mỗi người đều có tiềm thức ẩn sau bên trong, kể cả những loại tà thuật có xấu xa đến dường nào cũng chỉ xóa được vỏ ký ức bên ngoài, còn tiềm thức vẫn luôn chứa đựng những ký ức quý giá của Liễu Thi. Vì vậy dù đã quên đi tất cả, nhưng trong vô thức, Liễu Thi học lại bùa pháp cũng rất nhanh, đối với đạo pháp ngộ tính cũng lớn.

Cô dùng bùa phép gọi một đàn chim tới, chúng giăng dây leo cho cô theo đó mà trèo lên. Trên đường về nhà, Liễu Thi vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ, giờ nếu cô bứt dây động rừng, lật tẩy mọi chuyện thì có khi lại hỏng việc. Những năm qua cô rời đi núi Cửu U, không biết Nguyễn Đình Hải âm thầm bày bố những việc gì, vì thế Liễu Thi chỉ đành tiếp tục giả vờ mất trí.

– Mẹ ạ…

Bà Mai trông thấy Liễu Thi thì bị dọa cho thất kinh, cũng may bà ta nhanh chóng trấn tĩnh, hỏi vu vơ:

– Con vừa đi đâu về thế?

Liễu Thi cười đáp:

– Con chẳng biết đêm qua mình có mộng du không mà chạy lên núi, tỉnh dậy còn ngủ dưới một cái hố, cũng may có tiều phu đi qua cứu lên.

– Con không nhớ gì nữa sao?

Liễu Thi lắc đầu, mặt ngơ ngác đáp:

– Dạ không ạ.

Bà Mai nghe vậy thì mới yên tâm rời đi.

Liễu Thi vẫn theo kế hoạch sẽ lên núi Cửu U cùng người của Lưu chủ tiệm. Trước khi đi cô muốn tới gặp Thi Dung, bởi cô nghi ngờ người đứng đằng sau gánh hát chính là Nguyễn Đình Hải, chỉ cần hỏi thêm một chút manh mối, Liễu Thi nhất định sẽ có được đáp án mình cần.

Thế là nửa đêm hôm đó Liễu Thi dẫn theo Thi Hoa tới tìm Thi Dung. Cô vừa tới nơi thì lập tức có linh cảm không tốt, vội hỏi một người hàng xóm gần đó:

– Ông ơi, sao gánh hát hôm nay im ắng thế ạ?

– À không biết vì lý do gì gánh hát đang làm ăn phát đạt thế, chủ lại cho dẹp tiệm rồi, họ đã đóng cửa mấy ngày hôm nay.

Nam Cung Tư Uyển

Liễu Thi nghe vậy thì hốt hoảng, vội chạy khắp ngõ ngách để tìm tung tích của Thi Dung. Tới cái nhà kho bỏ hoang thì thấy Thi Dung đang bị nhốt trong đó, khắp nơi đều được bày bố trận pháp. Vong hồn của Thi Dung đã suy yếu tới cùng cực, cố tồn tại tới giờ chính là đợi Liễu Thi cùng Thi Hoa tới đã nói những lời cuối cùng.

Liễu Thi thấy vậy vội dùng linh lực của mình, muốn cứu Thi Dung nhưng vô ích, cô ấy như ngọn đèn dầu đã cạn, Thi Hoa ngồi bên cạnh ôm mặt khóc.

– Chị, chị đừng bỏ em mà…

Thi Dung cười hiền từ nhìn em gái:

– Chúng đã phát hiện ra tôi là nội gián của cô rồi, tôi không tồn tại được bao lâu nữa, sau này Thi Hoa đều nhờ cả vào cô rồi… Thi Hoa, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, có như vậy chị mới an lòng ra đi.

Liễu Thi gật đầu:

– Tôi đã sớm coi Thi Hoa như em gái của mình, cô có thể yên lòng rồi. Tôi muốn hỏi cô một chuyện này, chủ gánh hát này tên Nguyễn Đình Hải phải không?

– Tôi không rõ nhưng chắc chắn hắn ta là người của họ Nguyễn tộc…

Liễu Thi nhíu mày, quả nhiên cô đoán đã đúng, Nguyễn Đình Hải cũng chính là chàng trai định cướp đồng đen của cô, ông ta giỏi nhất chính là thuật đổi mặt, vì vậy có thể dễ dàng cải trang thành người khác.

– Cô gái họ Nguyễn mà tôi từng nói với cô, dùng đèn Bảo Đăng để chiêu hồn ai đó, thời gian trước cũng từng tới đây rồi, giờ tôi mới nhớ ra để nói cho cô.

Liễu Thi nghe vậy thì kinh ngạc, vội hỏi:

– Có phải cô ta chính là đại tiểu thư Nguyễn tộc Nguyễn Phụng không? Mà người cô ta dùng đèn Bảo Đăng để chiêu hồn, là Nguyễn Liêu?

Thi Dung gật đầu, vĩnh biệt Thi Hoa rồi tan biến trong hư không. Thi Hoa ôm mặt khóc, Liễu Thi vỗ vai, an ủi cô ấy:

– Sau này em hãy coi tôi như chị gái của mình.

Liễu Thi tuy an ủi Thi Hoa là thế nhưng trong lòng cô lúc này cũng ngổn ngang trăm mối. Bảo sao cô lại có cảm giác thân thuộc với Nguyễn Liêu- thì ra trong thân xác của Nguyễn Liêu lại có ba hồn, sáu phách còn lại của cậu cả, cô không biết vì lý do gì mà chị họ mình lại chiêu thiếu một phách, cũng không biết tại sao Nguyễn Liêu chân chính lại rời bỏ thế gian này, những việc này khi tới họ Nguyễn tộc, cô ắt có câu trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-28.html.]

Còn một ngày trước khi Liễu Thi khởi hành đi tới họ Nguyễn tộc, cô biết lần này mình sẽ phải đối mặt với kẻ thủ mạnh nhất là Nguyễn Đình Hải, vì vậy quyết đi lấy vảy mà giao long đưa cho cô trước đây. Vốn vảy giao long cô không tiện cầm lâu bên mình, bởi vảy giao long có độc, nếu để lâu bên ngoài sẽ bị giao độc nhiễm vào người, hơn nữa âm khí trên người Liễu Thi kỵ thủy, giữ nó ở gần cô sẽ khó lòng kiểm soát được âm khí của ma cà rồng..

Nhưng bây giờ Liễu Thi đã khôi phục ký ức, chút độc của giao long cô kiềm chế được. Nơi mà Liễu Thi chôn miếng vảy giao long là một ngôi miếu cũ, hướng Đông Nam ngoại thành, con miếu này nghe nói là của một quả phụ năm xưa từng vì uất ức mà gieo mình xuống dòng sông, lại luôn quấy phá dân làng, vì vậy họ đành lập cho bà ta một ngôi miếu an ủi vong linh.

Vì ngôi miếu này nằm ngay sát sông thành ra là nơi lý tưởng để Liễu Thi cất vảy của giao long. Liễu Thi đào miếng vảy lên, sau đó giấu nó vào tay áo của mình. Xong xuôi cô đi bắt một con ve sầu, giấu vào trong một chiếc lá khế, để ngày mai sẽ dùng.

Trên đường về, Liễu Thi lại ghé vào cửa hàng của Lưu chủ tiệm, ông ta thấy Liễu Thi đến sớm thì vội nói:

– Ngày mai đoàn buôn mới khởi hành ở ngoại ô chứ?

Liễu Thi đáp:

– Chẳng may tôi có việc gấp không đi được…

Lưu chủ tiệm nghe vậy thì sốt ruột, ngắn lời Liễu Thi:

– Sao vậy được chứ, tôi đã cho người thông báo với họ Nguyễn tộc rồi..

Liễu Thi cười nói:

– Ông bình tĩnh, bù lại sư huynh của tôi sẽ đi thay, anh ấy pháp lực cao cường, mới là đệ tử chân truyền của sư phụ, tôi chẳng qua biết chút da lông thôi.

Lưu chủ tiệm cơ mặt mới giãn ra, đáp:

– Thì ra là vậy, thôi cũng được, tiểu thư phận gái, dọc đường bôn ba vất vả sẽ có chuyện bất tiện, sư huynh cô thì dễ rồi, chẳng qua về số tiền kia…

– Ông yên tâm, chúng ta vẫn sẽ chia theo quy tắc cũ.

– Được! Được! Thế ngày mai thằng cháu tôi sẽ đợi sư huynh cô ở cửa Bắc, chẳng hay quý danh của anh ta là?

Liễu Thi chớp mắt, vội bịa ra một cái tên:

– Sư huynh tôi tên là Nguyễn Luân. Giờ tôi xin phép cáo lui, cứ quyết định thế nhé.

– Tiểu thư đi thong thả.

Sáng sớm hôm sau Liễu Thi đã rời khỏi phủ, cô nói với người trong phủ là muốn đi chùa lễ phật, cũng không ai sinh nghi gì, họ đều nghĩ rằng Liễu Thi mới bị đuổi học khỏi viện học sĩ nên buồn lòng, đi chùa giải khuây cũng được. Vốn bà nội muốn đi cùng Liễu Thi, cô phải từ chối khéo mãi mới được.

Sau khi ra khỏi phủ, Liễu Thi tìm một nơi vắng người, khoác lên mình một chiếc đạo bào kín, che được cả cổ, bởi nếu để người khác thấy cô không có yết hầu, sẽ biết ngay cô là nữ nhi. Sau đó cô lấy con ve sầu cuộn trong chiếc lá khê kia, nhóm một mồi lửa, nướng cho vừa chín tới rồi cố nuốt xuống cổ họng.

Thứ này vốn là bí quyết gia truyền của dòng họ Nguyễn tộc, sẽ giúp cho người ta có thể đổi được giọng, ve sầu biến đổi từ âm của người nuốt. Nguyễn Đình Hải cũng đã từng sử dụng thủ pháp này để biến thành giọng của chàng trai kia.

Mật ve sầu cùng mùi cháy khét thật khó chịu, Liễu Thi nhăn mặt nói:

– Khó nuốt thật đấy.

Nhưng cô vẫn cố nuốt trôi nó mà không được nhai bằng răng. Sau đó Liễu Thi búi tóc mình cao lên, cho giống đàn ông. Lại lấy từ trong chiếc túi vải ra một cái mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt mình. Cô còn cẩn thận lấy vải độn vai mình to lên, nếu không vai nhỏ rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Xong việc Liễu Thi mới nói thử một câu:

– Ta là Nguyễn Luân.

Giọng cô khàn khàn, lại ồm ồm khô khan, đã biến đổi so với giọng nữ thanh thoát ban đầu. Bấy giờ Liễu Thi mới hài lòng đi tới tìm đoàn người của Lưu chủ tiệm.

Từ xa Liễu Thi đã trông thấy một người đàn ông thô kệch ngồi trên ngựa, có vài nét giống với Lưu chủ tiệm, cô đi đến hỏi:

– Anh có phải cháu trai của Lưu chủ tiệm không?

Anh ta đánh giá Liễu Thi một vòng, rồi mới đáp lời:

– Phải, tôi gọi là Lưu Khải, anh tên là?

– Nguyễn Luân.

Liễu Thi ngắn gọn đáp, Lưu Khải thấy đúng người thì mới ra lệnh cho gia nô:

– Người tới, mau đem ngựa cho Nguyễn công tử, giờ chúng ta khởi hành cho sớm.

Liễu Thi dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, cô quay sang hỏi:

– Tầm bao lâu thì tới nơi vậy?

– Nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày, tùy thời tiết. Nếu nắng nóng thì nhanh, nhưng chỉ cần có cơn mưa lớn thì nhiều bùn lầy, đường núi sẽ khó đi.

– Được, chúng ta đi thôi!

Liễu Thi đánh ngựa chạy nhanh về phía trước, cô khẽ nói trong lòng: Ông ngoại, cậu, cậu Nam, chị họ, em về tìm mọi người đây.

Loading...