Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chapter 1
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:43:29
Lượt xem: 7
Mở đầu
Tôi mười tám tuổi, và sinh nhật tròn mười tám cũng là đêm đầu tiên tôi cho phép mình kỳ vọng vào một người. Tiệc đã tàn từ lâu, những ánh đèn màu cuối cùng cũng chịu im lặng. Căn biệt thự rộng thênh thang bỗng hóa hoang vu, chỉ còn tôi ngồi lại với những chiếc ly cocktail trống rỗng và chiếc điện thoại lạnh lùng nằm bất động trên bàn. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi, không có lấy một lời chúc, càng không có chú nhỏ.
Tôi đã thử gọi cho chú. Lần một – máy bận. Lần hai – vẫn máy bận. Đến lần thứ tám, tôi không đếm nữa. Tôi bật nắp chai rượu, rồi thêm chai nữa. Rượu trôi như thể lấp được thứ trống rỗng trong ngực. Gần mười một giờ đêm, đầu tôi ong ong, lòng thì rỗng tuếch như thể vừa bị ai đó rút hết không khí khỏi ngực. Rồi điện thoại đổ chuông. Là chú.
“Chúc mừng sinh nhật… muộn, Lam.”
Giọng chú trầm khàn, mệt mỏi như thể vừa gượng dậy từ một giấc ngủ rã rời. Tôi bật khóc. Không kìm nén. Không giữ hình tượng. Chỉ khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi đúng vào ngày lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất.
“Chú lúc nào cũng vậy… lúc nào cũng chỉ nghĩ tới cô ấy. Ngay cả sinh nhật cháu… chú cũng không đến.”
“Cháu là gì trong mắt chú hả, chú nhỏ? Cháu là gì trong cái thế giới mà chú luôn chỉ có Ánh Nguyệt?”
Chú im lặng. Rất lâu. Tôi không nhớ rõ mình đã đến nhà chú bằng cách nào. Chỉ nhớ lúc mở cửa, chú cũng đang cầm ly rượu, ngồi trong phòng làm việc tối om, ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên gương mặt phờ phạc, hoang hoải. Tôi bước vào. Chú không đuổi tôi ra. Cả hai đều say.
Và rồi, mọi thứ xảy ra như một cơn mộng mị không lối thoát. Có vòng tay siết chặt, có những nụ hôn mù quáng không phân biệt đúng sai, có da thịt sát vào nhau đến không còn khoảng cách, và có cả nước mắt – mà tôi không biết là của ai. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi tôi tự cho phép mình tin rằng, cuối cùng thì chú cũng đã yêu tôi, chú thì thầm: “Nguyệt…”
Chỉ một từ thôi, mà như tiếng sét xé toạc giấc mơ mong manh tôi vừa kịp chạm tới. Đêm ấy, tôi trở thành đàn bà. Nhưng trong tim chú, người ở lại, vẫn là một cô gái khác.
Chương 1 – Chú nhỏ, chú từng là cả bầu trời của cháu
Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong một chiếc giường xa lạ mà vẫn phảng phất quen thuộc. Mùi nước hoa thoang thoảng trên gối, dịu dàng nhưng lạnh buốt. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, nhưng lại lạnh lẽo đến thắt lòng. Không tiếng người, không hơi ấm, chỉ còn lại im lặng và tôi. Tôi quay đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng vắt ngang ghế. Trên bàn là ly nước và viên thuốc giảm đau đã chuẩn bị sẵn. Đúng kiểu “trách nhiệm”, đúng kiểu Tôn Vũ. Chỉ thiếu đúng một thứ: Chú nhỏ.
Tôi bật cười, một nụ cười nhạt như nước lọc đã qua ba lần chưng cất.
“Lúc nào cũng vậy. Chú nhỏ à, chú giỏi thật đấy. Giỏi đến mức làm người khác nghĩ rằng mình đặc biệt… rồi bỏ mặc họ với chính cái suy nghĩ đó.”
Tôi bước xuống giường. Không thấy đau, cũng không tiếc nuối – chỉ là một khoảng rỗng thênh bên trong. Mười năm chờ đợi, mười năm yêu thương, mười năm ngốc nghếch. Rốt cuộc, tôi chẳng giữ được gì ngoài một trái tim đầy vết xước và một vệt m.á.u khô bên mép ga giường trắng muốt. Tôi không nhớ rõ khoảnh khắc mọi chuyện bắt đầu, chỉ biết mình đã bước từng bước vào câu chuyện này bằng cả trái tim, và giờ đây chỉ còn là người đứng ngoài đoạn kết. Đêm định mệnh, là khởi đầu hay kết thúc? Tôi không chắc. Tôi rời khỏi căn phòng ấy như thể vừa thức dậy sau một giấc mộng dài, lặng lẽ, không nói một lời.
Giấc mộng ấy bắt đầu từ mười năm trước, ngay khoảnh khắc tôi lần đầu gặp chú.
Năm ấy tôi tám tuổi.
Một buổi chiều tháng Năm nắng rực, tôi theo nhỏ Yến Nhi về nhà nó chơi, sau khi cả hai cùng làm xong bài tập. Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy đang là mùa thi học kỳ, còn tôi thì rảnh hơn ai hết, vì bài nào cũng xong trước hạn, điểm nào cũng đứng top đầu khối.
Căn biệt thự ba tầng của nhà nó nằm ở khu đắt đỏ nhất tỉnh, phía sau là dãy núi xanh um, phía trước là sân cỏ rộng gấp ba lần sân trường tiểu học tôi đang học. Sang thật, nhưng cũng không đến mức khiến tôi choáng ngợp – tôi quen với thứ sang hơn thế rồi. Tôi sinh ra trong biệt phủ, ngủ điều hòa từ khi chưa thôi nôi, có tài xế đưa rước và dùng iPad riêng từ năm bốn tuổi. Ba tôi là người sáng lập Tập đoàn gaming lớn nhất cả nước, còn mẹ tôi là gương mặt quen thuộc trên bìa tạp chí Forbes Việt Nam.
Nói thẳng ra thì, tôi không thiếu thứ gì. Nhưng hôm đó, có một thứ khiến tôi hơi bất ngờ, thứ mà tôi chưa từng nghĩ sẽ khiến mình quan tâm: AOE và cái tên Trần Tôn Vũ - Chú nhỏ của Yến Nhi.
Hôm đó nhà nó đông lắm. Người ra người vào, cười nói rôm rả. Yến Nhi líu ríu kéo tôi lên phòng. Con bé khoe rằng chú nhỏ của nó vừa vô địch một giải gì đó nghe rất “toàn cầu”, rằng cả nhà đang mở tiệc ăn mừng chiến thắng.
Tôi chẳng quan tâm lắm. Hồi ấy tôi chỉ mê điểm cao, thích được cô giáo khen. Tôi lúc đó còn chưa biết AOE là cái gì. Game với tôi chỉ là mấy trò xếp hình, đuổi bắt, đập kẹo, lâu lâu mượn điện thoại bố chơi Subway Surfers. Còn cái thứ game mà cả nhà nó tụ tập xem livestream, hò hét theo từng cú vẩy E của chú nhỏ, thì đúng là lần đầu tiên thấy trong đời.
Tôi bị kéo ngồi xuống ghế sofa. Trong vòng chưa đầy năm phút, tôi hoàn toàn bị cuốn vào một thế giới khác. “Chú nhỏ” bước vào phòng khách giữa tiếng vỗ tay ầm ĩ của đại gia đình. Chú ấy mặc áo phông đen in logo GameTV, quần jeans rách nhẹ đầu gối, đeo tai nghe một bên và tay vẫn cầm lon bò húc. Vẻ ngoài vừa ngầu vừa bất cần. Làn da trắng, ánh mắt sáng, sống mũi cao, bờ môi mỏng – nét nào cũng sắc lẹm như mấy oppa Hàn Quốc tôi vẫn dán poster khắp phòng. Tôi tưởng mình đã quá quen với hình ảnh người nổi tiếng trên tạp chí, TV và mạng xã hội, nhưng người đang đứng trước tôi lại khiến tim tôi đập khác thường. Không phải vì hào quang. Mà vì cách chú ấy tồn tại – thật quá sống động.
Bố Yến Nhi gọi:
– Vũ, ra đây ngồi xem cùng cả nhà đi, đang chiếu lại trận của mày đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chapter-1.html.]
Chú nhỏ bật cười:
– Xem làm gì, thắng rồi còn xem lại làm gì đại ca?
Tiếng cười ấy, đến tận sau này tôi vẫn không quên được. Có chút khàn, chút trầm, vừa lười biếng vừa dịu dàng. Giống như chú ấy chẳng cần cố gắng, vẫn khiến người ta phải dõi theo. Tôi liếc nhìn màn hình. Một trận game kéo dài gần hai tiếng, mà cả nhà không ai rời mắt. Nín thở theo từng câu bình luận của BLV GameTV:
– Và đây là pha lên cung A cực kỳ tinh tế đến từ Đại Vũ, anh em thấy không? Quá chuẩn bài!
– Ơ kìa, Đại Vũ … làm gì đấy anh ơi? Lại gọi hội sang tập tô bên nhà bạn nữa hả? Thôi tôi xin anh, đối thủ người ta đã khổ lắm rồi anh ơi …
– Đại Vũ và đồng đội của anh đang càn quét bản đồ, tỷ số là 4-0!
– Bên các anh có Tiểu Vũ, thì bên tôi có Đại Vũ. Nói nhanh cho nó vuông là các anh “không có cửa”. À … còn mỗi cái cửa sổ!
Cứ thế, hết Solo lại đến 2-2, rồi 4-4. Ba thể loại, ba chiến thắng. Không hổ là “Vua AOE”.
Buổi phát lại dài gần hai tiếng. Nhưng tôi không chớp mắt lấy một lần. Những pha điều dân, vẩy E, bo nhà, đánh lạc hướng, chiếm thế chủ động, rồi tổng tấn công hội đồng, ... được phân tích kỹ lưỡng qua từng câu bình luận. Dù chỉ là xem lại, nhưng cái cảm giác hồi hộp, nghẹt thở vẫn còn nguyên. Hấp dẫn hơn cả Sailor Moon hay Conan tập đặc biệt. Đến đoạn highlight cuối trận, tôi nhìn trộm chú nhỏ đang cười toe bên lon bò húc, rồi vô thức thốt lên:
– Chú giỏi thật đấy...
Chú nhỏ quay sang nhìn tôi. Ánh mắt đen láy hơi nhướng lên một chút, khóe môi cong nhẹ:
– Ơ con nhóc nào đây? Bạn Yến Nhi à?
Tôi gật đầu, có phần lúng túng nhưng không rời mắt. Chú hỏi tên tôi, tôi lí nhí trả lời. Chú nghe xong, ừ một tiếng rồi… gọi tôi là ‘Mimi’.
– Mimi á? Tên nghe giống mèo con thế?
– Không phải Mimi… cháu tên là Hạ Lam cơ mà…
Chú cười:
– Ờ thì, từ nay gọi là Miumiu nhé. Hợp với cái mặt phúng phính này hơn.
Tôi giận lắm, mặt đỏ phừng phừng mà không dám cãi. Chỉ cúi gằm, lẩm bẩm trong miệng:
– Miumiu cái đầu chú ấy...
Nhưng từ hôm đó, chú nhỏ thật sự gọi tôi là Miumiu.
Tối hôm đó về nhà, tôi lôi iPad ra, tìm xem ‘AOE là gì’. Tôi tải một cái game xây nhà gì đó, rồi cứ loay hoay mãi không biết điều lính ra sao. Tôi nhớ chú nhỏ đã làm gì đó gọi là ‘vẩy E’… nhưng không biết ‘E’ nằm ở đâu. Thế là tôi bật lại video livestream để xem lại. Tôi còn chưa biết ‘livestream’ nghĩa là gì, chỉ biết bấm vào cái video mà chú cười to nhất để nghe lại tiếng cười ấy lần nữa.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu sang nhà Yến Nhi thường xuyên hơn. Ban đầu là viện cớ “học nhóm”, sau đó là “giúp Nhi ôn chính tả”, rồi sau nữa thì… khỏi cần lý do. Tôi tập làm quen với bàn phím, con chuột. Không phải để chơi, mà là để hiểu thế giới của chú nhỏ.
Phòng của chú lúc nào cũng đóng cửa. Nhưng mỗi khi cánh cửa ấy mở ra, tôi lại liếc nhìn vào: vài chiếc cúp mới, thêm vài bảng dán lịch tập luyện, và vô số mẩu giấy note dán khắp nơi – tên các chiến thuật, bản đồ, thời điểm bo nhà.
Mỗi ngày trôi qua, trên kệ tủ trong phòng chú nhỏ lại có thêm vài chiếc cúp mới. Có lần tôi thử lén đếm – mười hai cái tất cả – mà không cái nào giống cái nào. Cái thì nạm vàng, cái đúc bạc, có cái in logo tiếng Trung lạ mắt... Trong mắt tôi, những chiếc cúp ấy còn lấp lánh hơn cả huy chương Olympic. Những dòng chiến thuật ấy còn bí hiểm hơn cả đề Toán nâng cao. Và chú nhỏ, giữa ánh đèn màn hình và gương mặt trầm tĩnh ấy, lấp lánh hơn tất cả mọi điều tôi từng biết.
Tôi không nói với ai về cảm giác ấy, về cái cách mà tôi bắt đầu lén lút ngắm chú nhỏ mỗi khi chú ấy đi ngang qua, hoặc cái cách tim tôi đập thình thịch khi lỡ nghe tiếng cười quen thuộc từ trên gác vọng xuống. Tôi vẫn gọi chú ấy là “chú nhỏ”, như cách Yến Nhi vẫn gọi. Dù biết rõ, người con trai ấy chỉ hơn tôi mười tuổi. Nhưng cái danh “chú nhỏ” vô hình chung tạo nên một khoảng cách – vừa đủ xa để khiến trái tim tôi chông chênh mỗi lần muốn tiến lại gần.