Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chapter 2
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:43:44
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2 – Người duy nhất không giống ai
“Người lớn bảo chú nhỏ sống ngông, nhưng cháu nghĩ, để ngông được thì cần dũng khí. Và chú là người dũng cảm nhất mà cháu từng biết”.
Năm tôi mười tuổi, chú nhỏ trở thành huyền thoại. Chú không thi đại học. Cả nhà xôn xao. Họ hàng rì rầm. Người lớn trong giới doanh nhân gọi đó là “một bước đi nông nổi”. Đến cô giúp việc nhà tôi cũng xì xào: “Cái cậu Tôn Vũ đó, học hành chẳng đến đâu, giờ lại đ.â.m đầu chơi game...”
Nhưng tôi thì không nghĩ thế. Với tôi, chú nhỏ là người duy nhất dám làm điều mà ai cũng sợ: từ chối con đường an toàn, để sống thật với bản thân mình. Tôi còn nhớ rõ hôm đó. Chú đứng trên sân thượng nhà Yến Nhi, tay cầm lon bò húc, mái tóc xù rối vì cả đêm không ngủ. Nhưng ánh mắt chú thì sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào tôi từng thấy. Tôi hỏi:
“Chú không sợ sao? Nếu mà… sau này chú thất bại?
Chú cười. Một nụ cười rất Tôn Vũ: ngông nghênh, kiêu ngạo, nhưng cũng chân thành đến lạ.
“Nếu đã biết rõ bản thân mình thuộc về đâu, thì đừng chần chừ đứng ở ngã ba.
Câu nói đó khắc vào trong tôi như một lời tiên tri. Và rồi chú chứng minh điều ấy, theo cách không thể rực rỡ hơn.
Chỉ trong chưa đầy hai năm, cái tên “Đại Vũ” phủ sóng toàn bộ cộng đồng AOE miền Bắc. Người ta nhắc đến chú trong mọi buổi livestream. Trên fanpage cộng đồng, ảnh đại diện của chú có lượt thả tim cao nhất. Bên dưới, bình luận toàn kiểu: “Thánh chém”, “Trùm solo map Hill Country”, “Gánh team không trượt phát nào”.
Tôi theo dõi từng trận, không sót một trận nào. Có hôm đang ôn từ vựng chuẩn bị cho IELTS, tôi vẫn để tab phụ là livestream của chú. Khi bạn bè nói về các thần tượng Kpop, tôi chỉ cười. Với tôi, người nổi tiếng nhất là người từng ngồi gác chân lên bàn, húp mì tôm và lùa quân như vũ bão — chú nhỏ của tôi.
Tôi không ngại thể hiện điều đó. Khi Yến Nhi bảo: “Mày thần tượng chú nhỏ á? Thôi bỏ đi. Chú nhỏ học dở tệ luôn á, toàn trốn thi giữa chừng, Toán thi vài lần mới qua, điểm Anh thì lúc nào cũng lẹt đẹt”. Tôi chỉ mỉm cười. Vì với tôi, chú nhỏ không giống ai.
Tôi học ở một trường quốc tế hàng đầu, thành tích lúc nào cũng nằm trong top. Giải hùng biện, debate, thuyết trình, đến cả giải Toán online hay tranh biện song ngữ — tôi gần như không bỏ sót cuộc nào. Bằng khen treo kín tường, đến mức mẹ phải thuê người làm riêng một tủ kính để đựng. Xung quanh tôi là những học bá, thần đồng, những “cậu ấm cô chiêu” giỏi giang xuất chúng. Nhưng kỳ lạ thay, họ khiến tôi thấy chán. Lúc nào cũng nói chuyện như đọc sách giáo khoa. Lúc nào cũng rập khuôn, ngăn nắp, và sạch sẽ đến nhàm chán. Chỉ có chú nhỏ, cái người được cả nhà tôi liệt vào danh sách “tiêu biểu cần tránh xa”, là khác biệt.
Chú ngầu. Chú dám. Chú đi con đường mà không ai dám đi. Chú không cố gắng trở thành người “giỏi toàn diện” theo tiêu chuẩn xã hội, cũng chẳng nỗ lực để được công nhận bởi những người luôn mang theo thước đo mặc định. Chú chọn con đường của riêng mình, dù là con đường đầy hoài nghi và bị xem thường, và bước trên đó với sự kiêu hãnh khiến người khác phải ngoái nhìn. Tôi từng tự hỏi: chú có bao giờ thấy chạnh lòng khi ai đó bảo mình “không có tương lai” không? Nhưng rồi tôi nhớ ra, có lần chú bảo tôi rằng: “Nếu đã biết rõ bản thân mình thuộc về đâu, thì đừng chần chừ đứng ở ngã ba nữa.”
Và chính câu nói ấy, cùng ánh mắt lạnh lùng mà kiên định của chú hôm đó khiến tôi nhận ra: Thì ra có những người sinh ra không phải để đi theo con đường đã được vạch sẵn, mà là để tự vẽ lại bản đồ của chính họ.
Có một lần, tôi theo Yến Nhi đến cổ vũ chú đánh giải offline ở một quán net trong trung tâm thành phố. Tôi cảm thấy lạ lẫm, một thế giới hoàn toàn khác với những buổi trà chiều và piano thường ngày. Đó là lần đầu tiên tôi đặt chân vào một nơi như thế: không khí đặc quánh mùi khói thuốc và hơi người, tiếng gõ bàn phím lách cách, tiếng hò hét lẫn với tiếng bình luận viên vang vọng khắp căn phòng nhỏ chật chội. Người chen chúc đứng sau lưng nhau để xem một trận solo Assyrian nảy lửa. Tôi đứng ở một góc khuất, tim đập thình thịch.
Lúc chú “bo nhà” gọn gàng, ép đời chuẩn, rồi bất ngờ “đè quân từ đời 2”, cả quán net vỡ òa. Tôi cũng nắm chặt tay, không dám thở mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất mình là con gái của chủ tịch tập đoàn gaming lớn nhất cả nước, quên luôn chiếc váy trắng vừa thử ở trung tâm thương mại, quên luôn tiếng đàn piano buổi sáng, và những lễ nghi dạy tôi phải “sang trọng, dịu dàng, không ồn ào”. Chỉ có một điều tôi nhớ rõ. Tôi đã nghĩ: Đây là chiến trường của chú nhỏ. Và chú thật sự là một chiến binh.
Tối hôm ấy, khi mẹ tưởng tôi đã ngủ, tôi chui ra khỏi chăn, ngồi dựa thành giường, mở laptop, gác chân lên ghế như cách chú vẫn làm, úp gói mì Hảo Hảo chanh ớt, mở video xem lại trận solo Assyrian chiều nay. Vừa xem, tôi vừa ghi chú bằng tiếng Anh vào sổ: “ép đời 10p10s”, “bo kín từ sớm”, “thủ nhà cực chắc, lên cung A là đè luôn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chapter-2.html.]
Nghe cứ như tiếng nước ngoài, nhưng tôi hiểu, và thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi lần chú ra tay.
Tôi không còn đơn thuần là ngưỡng mộ nữa. Tôi muốn hiểu được vì sao người ta có thể rực rỡ đến thế. Tôi muốn được như chú, không phải để được chú khen, mà để thật sự đứng trên cùng một chiến tuyến. Ngay khoảnh khắc ấy, một câu tiếng Anh đột nhiên pop-up trong đầu tôi và tôi âm thầm để lại nó trong phần bình luận bên dưới video:
“Not all heroes wear capes. Mine wears headphones and fights with clicks.”
Sáng hôm sau, câu đó lên top trending. Mấy fanpage AoE đăng lại kèm ảnh chú đang cầm chuột nghiêng người, ánh đèn màn hình hắt lên gò má gầy và khóe môi mím chặt. Bình luận viên GameTV còn đọc nguyên văn câu ấy trong trận đấu tiếp theo, gọi chú là “hero with headphones”.
Tôi xấu hổ đến mức không dám mở lại Facebook cả tuần, nhưng trong lòng thì vui không chịu được. Giống như tôi vừa gửi đi một bức thư không ký tên và cả thế giới đã đọc giùm tôi điều mà tôi không dám nói thành lời. Cũng từ đó, tôi bắt đầu nghiêm túc với game. Không chỉ xem để giải trí, tôi học. Học cách chú chơi, học cả cách chú nghĩ, học cả sự im lặng của chú sau mỗi trận thua.
Cuối kỳ 2 lớp 5, chúng tôi được giao một bài thuyết trình cá nhân cho môn Social Studies, chủ đề tự chọn. Cả lớp đều chọn các đề tài kiểu: “Protecting the environment”, “Why reading books is important”, hoặc “History of the Eiffel Tower”. Còn đề tài của tôi là: “Why gaming is not a waste of time.” Cô giáo trợn mắt. Cả lớp cười khúc khích. Tôi bắt đầu bài nói bằng đúng câu mà chú nhỏ từng bảo tôi: “Chơi game không g.i.ế.c c.h.ế.t tương lai. Nó chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t mấy đứa không biết cố gắng.”
Không khí trong lớp như khựng lại. Cô giáo người Việt vẫn ngơ ngác, nhưng giám khảo người Úc thì bật cười, rồi gật đầu lia lịa. Tôi được điểm tuyệt đối.
Ngày chú Vũ được vinh danh top game thủ AOE toàn miền Bắc, ba tôi, nhà tài trợ Kim Cương của giải đấu, đưa tôi đến tham dự. Tôi mặc váy trắng, đi giày búp bê, tay ôm bó hoa to gần bằng người.
Khi chú bước lên sân khấu nhận cúp, ánh đèn sân khấu hắt xuống mái tóc nâu hạt dẻ của chú. Gương mặt chú sáng bừng, không phải kiểu đẹp trai học sinh gương mẫu, mà là thứ đẹp trai ngổ ngáo, lạnh lùng, lười biếng nhưng không thể rời mắt. Cả khán phòng vỗ tay. Tôi thì nín thở. Tôi đứng dậy, bước về phía sân khấu, trao bó hoa cho chú.
Chú cúi xuống thì thầm: “Miumiu cũng tới à?”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu, vì nếu mở miệng, tôi sợ sẽ lỡ thốt ra: “Chú ngầu nhất thế giới.”
Chính từ khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm: Tôi sẽ còn đứng ở đây rất nhiều lần nữa, hông phải với tư cách khán giả, mà là một chiến binh như chú.
Càng lớn, tôi càng được chú chiều hơn. Chú hay mua đồ ăn vặt cho tôi, đợi tôi tan học rồi chở hai đứa đi ăn bánh tráng, uống trà sữa. Có lần tôi sốt nằm bẹp, Yến Nhi chỉ nhắn một câu là chú tới liền, mang theo cả túi quà to đùng toàn sách truyện và sữa chua tôi thích. Chú nhỏ vẫn luôn cười khi nhìn tôi, kiểu cười dịu dàng, hơi bất lực, kiểu của người lớn khi thấy một cô nhóc lém lỉnh đang làm trò con nít. Ánh mắt chú dành cho tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chỉ có sự cưng chiều, thân thiết, và một chút gì đó mà tôi không diễn tả nổi. Có lẽ, đó là cảm giác mà người ta chỉ dành cho “người đặc biệt”.
Tôi từng hỏi: “Nếu một ngày cháu giỏi như chú, chú có cho cháu chơi cùng không?”
Chú xoa đầu tôi, giọng trêu chọc: “Lúc đó Miumiu chắc thành siêu cao thủ rồi. Chú còn dám gánh nổi không đây?”
Tôi bĩu môi như phản đối, nhưng trong lòng lại âm thầm đưa ra một lời hứa: Cháu sẽ lớn thật nhanh, sẽ chơi game thật giỏi, để một ngày nào đó không còn là fan, cũng chẳng là cháu gái – mà là đồng đội đứng cạnh chú trong cùng một trận chiến.