Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:47:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 10 - Lặng im là lời từ biệt

Không rõ từ khi nào giữa tôi và chú đã mọc lên một bức tường vô hình, không ai thấy, nhưng đủ vững để chặn đứng mọi cảm xúc. Chúng tôi không tránh mặt nhau, nhưng cũng chẳng còn điều gì để nói. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, vụn vặt trước đây, giờ chỉ còn là cái gật đầu khe khẽ khi vô tình chạm mặt. Mỗi người lặng lẽ quay về với thế giới riêng.

Tôi đã nhiều lần cầm điện thoại lên, định nhắn cho chú một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại xóa đi, giống như những lần tôi muốn cất lời khi chạm mặt, rồi lại chọn im lặng. Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên quá mong manh để có thể đặt tên. Những ngày trôi qua trong im lặng đến mức tôi bắt đầu sợ cả tiếng bước chân mình.

Một buổi tối, tôi đi ngang sân thượng, thấy chú đang đứng ở đó, lặng yên, dựa vào lan can, hút thuốc. Ánh mắt chú xa xăm nhìn vào khoảng tối mịt mùng phía xa. Tôi dừng lại vài giây. Chú cũng quay lại nhìn tôi. Cả hai đứng đó, im lặng đối diện nhau trong vài giây, rồi quay đi, không lời chào, không một câu hỏi, như thể sự hiện diện của nhau chỉ còn là một thói quen cũ kỹ, không cần tên gọi. Tôi cứ ngỡ sự im lặng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mọi cảm xúc, nhưng không, cảm xúc chỉ chuyển chỗ để âm thầm rỉ m.á.u ở những nơi không ai nhìn thấy.

Đêm ấy, tôi tỉnh dậy vì tiếng động nhỏ trong phòng. Một tiếng nấc rất khẽ, rồi một tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng. Chị Nguyệt ngồi ở mép giường, lưng quay về phía tôi, vai khẽ run, và mái tóc dài rối tung. Tôi bật dậy, bước đến bên chị. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị yếu đuối đến thế, không còn vẻ điềm tĩnh, chín chắn thường ngày. Tôi lặng lẽ đưa cho chị ly nước, ngồi xuống bên cạnh. Không ai nói gì trong vài phút đầu, cho đến khi chị bất ngờ lên tiếng: “Lam thích chú Vũ đúng không?”

Tôi sửng sốt quay sang nhìn chị. Câu hỏi ấy như một nhát d.a.o lặng lẽ đ.â.m xuyên qua lớp phòng bị mỏng manh của tôi. Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu.

Chị mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, không trách móc, nhẹ đến nỗi khiến tôi thấy mình như một đứa trẻ con vừa bị phát hiện trò nghịch ngợm.

“Chị biết... vì có lẽ trước đây, chị cũng từng nhìn một người bằng ánh mắt giống em lúc này. Vũ là người đàn ông tốt nhất trên đời, cũng là người chị mang ơn nhiều nhất. Tiếc là...”

Chị dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng khẽ như gió đêm:

“Chị luôn mong Vũ được hạnh phúc. Và nếu có thể… chị mong người đó là em.”

Tôi không chắc mình hiểu hết những điều chị nói. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, tôi thấy tim mình lạnh đi một chút. Nó giống như một lời từ biệt sớm. Tôi đã định giữ im lặng, nhưng trong đầu tôi, rất nhiều suy nghĩ chạy ngang dọc. Tôi muốn giữ chị lại, muốn nói rằng, nếu chị bỏ đi, chú sẽ đau lòng lắm. Khoảnh khắc ấy tôi đã thực sự quên mất chính cái ích kỷ của bản thân, quên mất rằng nếu chỉ khi chị rời đi, tôi mới có chỗ đứng bên cạnh chú. Tôi đã thực sự muốn níu chị ở lại vì lo cho cảm xúc của chú, chứ không phải vì hy vọng cho bản thân mình. Nhưng rồi tôi lại nhìn thấy đôi mắt của chị, đôi mắt từng cười dịu dàng, nay chỉ còn mỏi mệt. Chị vẫn sẽ thức dậy mỗi đêm và khóc, vẫn sẽ đau vì một người không phải chú. Tôi chợt nhận ra, nếu chị tiếp tục ở bên chú, thì cả hai đều sẽ không bao giờ có được hạnh phúc thật sự. Đôi khi người ta rời đi không vì hết yêu, mà vì quá mệt mỏi với việc phải yêu một mình. Và lần đầu tiên, tôi nghĩ về tình yêu như một sự buông tay.

Vài hôm sau, vào một đêm khuya, tôi tình cờ thấy chú ngồi một mình ở góc sân sau, nơi ít ai lui tới vào giờ này. Trước mặt chú là chai rượu dang dở. Hình ảnh ấy gần như chưa từng xảy ra trước đây. Chú từng nói, rượu không tốt cho đầu óc của một game thủ. Vậy mà đêm nay, chú uống rất nhiều. Gương mặt không say, nhưng ánh mắt thì đỏ hoe. Tôi vốn định đi ngang qua, nhưng đôi chân lại vô thức bước đến. Tôi ngồi xuống bên cạnh mà không nói lời nào. Chú nhìn tôi, ánh mắt bình thản, không có chút gì ngạc nhiên, như thể đã chờ tôi đến.

“Họ gặp lại nhau rồi. Ánh Nguyệt và Quang Minh.” – chú nói, giọng khản đặc.

Tôi nhìn chú, ngập ngừng một lúc, rồi khẽ hỏi: “Chú định làm gì? Trả lại chị ấy cho Quang Minh à?”

Chú bật cười, rất nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy như có thứ gì nghẹn lại: “Trả lại à? Không. Cô ấy đâu từng là của chú để mà phải trả.”

Tôi lặng đi một chút, rồi hỏi: “Nếu chú thực sự yêu chị ấy… tại sao không thử một lần ích kỷ mà giữ lấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-10.html.]

Chú không trả lời, chỉ lặng lẽ rót thêm một ly rượu nữa. Men đắng, hay lòng người đang đắng? Tôi nhìn ly rượu sóng sánh trong tay chú, lòng cũng cuộn trào như thứ chất lỏng ấy. Tôi đã mong chú giữ lấy chị Nguyệt, vì tôi biết, nếu mất chị, chú sẽ lặng lẽ đau theo cách mà không ai nhìn thấy.

Nhưng chính lúc đó, tôi cũng ôm một hy vọng mỏng manh rằng chú sẽ lắc đầu, và nói: “Chú không thể làm thế… vì còn một người khác.”

Tôi đã thử lòng chú, hay đúng hơn là thử thách chính mình. Giữa yêu và buông, giữa hy vọng và tuyệt vọng. Chỉ tiếc là kết quả lại rõ ràng và đau hơn tôi tưởng.

...

Ba ngày sau, tin tức lan truyền khắp công ty, như một cú tát vào những điều tôi từng tin là thật: Tôn Vũ – CEO trẻ tuổi lừng danh trong giới eSports – sắp kết hôn với người tình thanh xuân, Ánh Nguyệt. Tôi đọc những dòng tin nhắn trong nhóm chat, ngón tay run nhẹ. Ai đó gửi ảnh hai người họ đứng cạnh nhau trong buổi họp báo của một nhà tài trợ mới. Tay chú đặt hờ lên vai chị. Chị cười rạng rỡ.

Tôi cười, một nụ cười không ai thấy và nếu có thấy, chắc cũng chẳng ai hiểu nổi ý nghĩa của nó. Chính tôi là người từng nói với chú: “Nếu chú thực sự yêu chị ấy… tại sao không thử một lần ích kỷ mà giữ lấy?” Tôi đã nói câu đó với tất cả sự chân thành. Tôi muốn thấy chú hạnh phúc. Thật đấy.

Vậy mà giờ đây, tôi lại thấy đau, đau đến không thở nổi. Không phải vì họ chọn nhau, mà vì hóa ra, họ chưa từng định rời xa nhau như tôi tưởng.

“Họ gặp lại nhau rồi. Ánh Nguyệt và Quang Minh.”

Cô ấy đâu từng là của chú để mà phải trả.”

“Chị luôn mong Vũ được hạnh phúc. Và nếu có thể, chị mong người đó là em.”

Tôi nhớ lại buổi nói chuyện với Ánh Nguyệt, nhớ cả ly rượu đêm ấy bên Vũ. Những lời họ nói với tôi, đầy vẻ chia tay, đầy ý định buông bỏ, như thể cả hai đều đang từ từ dọn lòng cho một cuộc rút lui lặng lẽ. Vậy mà bây giờ, lại là kết hôn? Là tôi không hiểu gì cả, hay là họ chưa từng nói thật với tôi? Những câu nói hôm ấy, của cả chị Nguyệt và chú, chẳng phải là lời chia tay giữa họ, mà là lời từ biệt với tôi, một cách nhẹ nhàng, gói ghém trong tử tế, không để lại vết xước nào trên bề mặt. Chỉ là, họ quên mất, tôi cũng có tim. Tôi thấy mình ngu ngốc, thật sự rất ngu và đáng thương.

Tôi không nhớ nổi mình đã ra khỏi phòng như thế nào. Chỉ nhớ tiếng bước chân lặng lẽ của chính mình, và những lời chúc phúc như dội ngược lại trong đầu. Tôi đứng lặng người ở hành lang, nơi góc rẽ quen thuộc dẫn ra sân sau. Cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài mà người ta gọi là hy vọng. Cảm giác lúc này không phải là đau, mà là bẽ bàng, khi nhận ra mình chỉ là kẻ đứng bên lề một câu chuyện tình đã khép lại từ lâu, nhưng vẫn mù quáng tưởng mình có vai, là một khán giả dở hơi tưởng mình là nhân vật chính.

Tôi cười khẽ, không phải cười cho chú, mà là cười cho mình, cho cái cách tôi gồng mình lên trưởng thành, mạnh mẽ, hy sinh, để rồi chẳng là gì cả. Tôi không phải lựa chọn, cũng không phải ký ức đẹp đẽ gì cả. Thứ duy nhất tôi còn lại là tự trọng. Một chút tự trọng cuối cùng không cho phép tôi khóc, không cho phép tôi níu kéo hay giận hờn, chỉ im lặng rút lui, như chưa từng tồn tại. Phải chăng, trong tất cả những người liên quan, chính tôi là người duy nhất không có quyền từ biệt?

Tôi không biết phải đối mặt với chú nhỏ như thế nào, không thể gào lên đau khổ, nhưng cũng không đủ sức giả vờ mỉm cười nói một câu chúc mừng. Giữa hai thái cực đó, tôi chọn cách dễ nhất: trốn chạy. Tôi thu dọn hành lý vào một buổi sáng không ai để ý, không để lại lời nhắn, không chờ đợi ai phát hiện, chỉ lặng lẽ rời đi, như cách tôi đã lặng lẽ tồn tại. Không một cuộc gọi nhỡ, chẳng một tin nhắn hỏi han, không ai thắc mắc vì sao tôi đột ngột biến mất, như thể tôi chưa từng tồn tại. Hoặc có lẽ sự ra đi của tôi đã nằm sẵn trong kịch bản của ai đó. Cảm giác ấy còn tệ hơn cả thất tình. Nó khiến tôi phải tự hỏi: suốt thời gian qua, mình đã vì điều gì mà cố gắng đến thế? Một chỗ đứng trong team? Một ánh nhìn từ người ấy? Một lời công nhận từ bất kỳ ai? Cuối cùng, tôi chẳng có gì cả.

Những ngày sau đó trôi qua chậm chạp. Tôi tránh mọi cuộc gọi từ công ty, tắt hết thông báo, và sống như một cái bóng không cần ai biết đến. Cho đến một tuần trước sinh nhật 18 tuổi của tôi. Không hiểu vì sao, hoặc có lẽ chính tôi cũng chẳng muốn hiểu. Tôi mở khung trò chuyện với chú nhỏ sau rất nhiều ngày im lặng. Ngón tay ngập ngừng trên bàn phím. Tôi xóa đi viết lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ gửi vỏn vẹn một câu: “Thứ Bảy tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của cháu. Chú sẽ đến chứ?”. Chỉ một phút sau, hồi âm đến. Vẫn là cách nói ngắn gọn, thờ ơ mà tôi từng thuộc nằm lòng: “Ừ.” Một tiếng ừ, ngắn gọn như bao lần hứa hẹn, như thể giữa chúng tôi, chưa từng có điều gì cần nói nhiều hơn thế. Tôi nhìn chằm chằm vào chữ đó rất lâu. Không biết mình đang hy vọng điều gì. Có lẽ tôi không chờ câu trả lời. Chỉ là tôi cần làm điều gì đó dại dột lần cuối, trước khi chính thức dập tắt mọi hy vọng.

 

Loading...