Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:47:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 11 – Đêm định mệnh
Tôi mười tám tuổi – lần đầu tiên trong đời, tôi cho phép mình hy vọng vào một người, bằng một hy vọng nhỏ xíu, mong manh như ngọn nến trong căn phòng kín gió, chập chờn và liêu xiêu đến đáng thương. Tôi đã hy vọng chú sẽ đến, không phải với tư cách là chú của bạn thân, càng không phải huấn luyện viên đội tuyển, mà là người đàn ông tôi đã âm thầm yêu suốt tuổi thơ—dù chưa một lần được phép gọi đó là tình yêu.
Buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi rực rỡ hơn tôi tưởng. Đèn sáng choang đến nhức nhối, phủ lên cả khu vườn thứ ánh vàng xa hoa như sân khấu của một vở diễn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Hoa xếp thành từng khối, từng vòm. Bánh kem ba tầng, nến lung linh, khách mời đông đến mức tôi không thể nhớ hết từng gương mặt đã đến chúc mừng. Ai cũng đến, chỉ trừ một người – người duy nhất tôi chờ. Tôi không nhớ mình đã cười bao nhiêu lần, nâng ly bao nhiêu lượt, gật đầu với bao nhiêu câu chúc tụng, chỉ nhớ bàn tay cầm điện thoại chưa từng rời khỏi người. Tin nhắn: không có. Cuộc gọi: không có. Lời chúc: không có. Chú nhỏ – cũng không. Tôi gọi – lần một, máy bận. Lần hai, vẫn vậy. Đến lần ba, không ai bắt máy. Lần thứ tám, tôi không còn đếm nữa.
Tiệc tàn gần mười một giờ đêm, tôi ngồi một mình trong sân sau, chiếc váy trắng mỏng manh dính chặt vào làn da ẩm lạnh vì sương. Mùi rượu vang vẫn vương nơi cổ họng. Mắt nhìn trân trân vào màn hình điện thoại đã tối om. Tôi vẫn chờ. Không phải vì tôi ngây thơ đến mức nghĩ rằng chú sẽ đến muộn, mà vì tôi không dám tin rằng hôm nay, người ấy thực sự quên tôi.
Tôi bất giác nhớ lại những sinh nhật đã qua. Từ năm tôi tám tuổi, sinh nhật nào cũng có chú. Chú ngồi gọt trái cây, cắm nến, chỉnh góc máy ảnh, một cách vụng về nhưng đầy kiên nhẫn. Tôi từng nghĩ, chỉ cần chú còn ở đó, sinh nhật nào tôi cũng có thể cười. Sinh nhật năm mười hai tuổi, chú tặng tôi một con gấu bông xấu tệ. Tôi cười ngặt nghẽo, chú lại xoa đầu tôi mà nói: “Thế sau này chú tặng sinh nhật nào cũng là gấu nhé.” Tôi đã gật đầu như đinh đóng cột. Nhưng sinh nhật hôm nay… chẳng có con gấu nào, cũng chẳng có chú.
Điện thoại rung lên. Tên chú hiện trên màn hình. Tôi ấn nghe. Tim lỡ một nhịp.
“... Chúc mừng sinh nhật… muộn, Lam.”
Giọng chú khàn đặc, lạc đi, như thể vừa trườn qua cả một biển rượu và những cơn mỏi mệt kéo dài. Tôi bật cười, một tiếng cười méo mó và khản đặc như chính cổ họng mình đang rạn vỡ. Không kịp ngăn lại, nước mắt đã trào ra, nóng và cay.
“Chú có biết cháu đã chờ như thế nào không?”
“… Cháu đã nghĩ, chỉ một lần thôi… chú sẽ không quên cháu.”
Chú im lặng. Tôi không biết đó là sự im lặng vì không có lời để nói, hay vì không muốn nói. Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ một tiếng nấc trong lòng mình, khô khốc, vỡ ra như thứ gì đó lâu rồi đã mòn mỏi.
Tôi không nhớ rõ mình đã đến căn hộ của chú bằng cách nào. Chỉ nhớ lúc gõ cửa, tay tôi lạnh ngắt. Chú mở cửa, vẻ mặt ngỡ ngàng không đến một giây. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm, nhìn tôi rất lâu. Căn phòng tối, ánh sáng vàng từ đèn bàn hắt lên góc mặt chú – phờ phạc, mệt mỏi, nhưng vẫn là gương mặt quen thuộc, người đàn ông tôi đã gọi là 'chú nhỏ' từ năm tám tuổi.
Tôi bước vào, chú lặng lẽ khép cửa sau lưng. Không khí trong phòng đặc quánh mùi rượu và hoang mang. Không ai nói gì—chú đứng dựa vào bàn, mắt đỏ hoe, vệt rượu còn vương trên cổ áo..
“Lam… đừng nhìn chú như thể chú vừa g.i.ế.c c.h.ế.t cả bầu trời của cháu.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chú: “Vậy chú nói đi… vì sao? Vì sao ngay cả ngày sinh nhật của cháu, chú cũng không thể dành cho cháu một chút thời gian?”
Chú ngồi xuống ghế, chậm rãi. “Chiều nay, chú tiễn Nguyệt về với Quang Minh. Cô ấy đã khóc. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm mạnh mẽ…”.
Tôi sững lại. Chú vẫn nhìn xuống nền nhà, giọng khàn và đục: “Nguyệt nói, chỉ cần chú muốn cô ấy ở lại, cô ấy sẽ ở lại, không cần lý do gì cả”. Chú nuốt khan: “Nhưng chú đã không giữ cô ấy lại. Chỉ có người đàn ông thực sự yêu, mới dám buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc.”
Tôi cắn môi, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu. Chú ngẩng lên, mắt đỏ hoe, đường cong trên môi vẽ ra một nụ cười méo mó: “Câu cuối cùng cô ấy nói với chú là: “Vũ! Nếu có kiếp sau, gặp lại, em sẽ yêu anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-11.html.]
Tôi bật cười, mà nghe như có ai đó đang xé toạc cổ họng mình: “Giờ chú hối hận rồi?”
“Không,” chú đáp, “Chỉ cần cô ấy cười tươi hạnh phúc bên một người khác, thì chú biết mình đã yêu đúng cách. Chú không hối hận. Chỉ là chưa quen với cảm giác mất đi một người từng là cả thanh xuân của mình.”
“Đúng kiểu lý lẽ của một người đàn ông cao thượng. Vậy còn cháu thì sao, hả chú? Sinh nhật mười tám tuổi của cháu, chú từng hứa sẽ đến… cũng không bằng một cuộc tiễn đưa?”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo: “Vậy nếu một ngày… cháu cũng biến mất thì sao?” – tôi hỏi, khẽ như gió lướt qua tay áo – “Chú có buồn như vậy không?”
Chú sững người, không trả lời. Tôi khựng lại, một khoảng trống nào đó trong n.g.ự.c tôi vừa sụp xuống. “Cháu đã chờ. Từ chiều đến khuya. Một lời chúc. Một tin nhắn. Một cuộc gọi. Cái gì cũng không có.”
Tôi nuốt nghẹn, bước lại gần thêm một chút: “Cháu cứ tưởng… nếu một ngày Ánh Nguyệt không còn bên chú nữa… thì có thể, chỉ một chút thôi, chú sẽ nhìn về phía cháu. Nhưng không. Cô ấy đi rồi, mà khoảng trống cô ấy để lại… vẫn đủ rộng để nuốt trọn cả cháu. Dù đã không còn Ánh Nguyệt, chú cũng chẳng nhìn cháu khác đi.”
Tôi nhìn thẳng vào chú, ánh mắt tôi gắt như dao, nhưng sâu trong lòng, chỉ toàn là vết xước. Tôi gào lên trong tuyệt vọng: “Rốt cuộc cháu là gì với chú vậy, Vũ?”
Chú vẫn đứng đó, bất động, không nhìn tôi, cũng không trả lời. Chỉ có sự im lặng, nặng nề và tàn nhẫn, như một cái tát vào trái tim tôi.
Tôi vớ lấy chai rượu trên bàn và bắt đầu uống. Một ly. Hai ly. Ba ly. Rồi tôi không đếm nữa, tôi cầm cả chai tu từng ngụm lớn, như thể chỉ có thế mới nuốt xuống được những thứ đang nghẹn ứ nơi cổ họng. Đầu óc tôi mơ hồ, nhưng nhịp tim thì rõ ràng đến đau buốt.
Tôi không biết ai chạm vào ai trước, chỉ nhớ vòng tay chú siết lấy tôi—chặt đến nghẹt thở, có vị rượu nơi môi, có da thịt cọ sát, có hơi thở gấp gáp. Môi chú chạm vào tôi như thể đang tìm một người khác dưới lớp da thịt này. Tôi để mặc bàn tay chú trượt dần trên lưng mình, vừa run vừa cố nén một tiếng nấc. Mỗi một cái chạm là một lần tan vỡ. Là tôi tự nguyện, là tôi chủ động, nhưng sao tôi thấy mình, giống một kẻ đang van xin yêu thương? Sau cùng là nước mắt, tôi không biết là nước mắt mình hay của chú. Chỉ biết, đêm ấy, tôi không còn là một đứa trẻ. Và ngay khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã có được người đàn ông ấy, ngay khi tôi tin rằng ánh mắt chú, nụ hôn chú, bàn tay chú đều thuộc về tôi, chú thì thầm: “… Nguyệt…”
Chỉ một chữ, một cái tên – mà như xé toạc tất cả những gì tôi vừa cố níu giữ. Tôi c.h.ế.t lặng. Tôi không gào lên, không đẩy chú ra, không oán trách. Tôi chỉ nằm im ở đó, như một cái bóng bên đời chú, không tên, không quyền, không tiếng nói.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn phòng ngủ quen thuộc, lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng. Ánh sáng đầu ngày chiếu lên trần nhà, trắng nhức nhối. Gối lệch, chăn vắt ngang eo, váy xộc xệch, cổ tay còn hằn vết siết. Không thấy chú đâu, tôi ngồi dậy, khoác áo, bước ra khỏi phòng ngủ như một cái xác không hồn. Chú đứng đó, trong bộ đồ ngủ, tay cầm cốc nước. Lưng hơi khom, tóc rũ xuống trán, gương mặt không rõ là trống rỗng, mệt mỏi, hay ân hận.
Tôi nhìn chú rất lâu, rồi khẽ nói:
“Cháu mười tám tuổi rồi… Cháu biết mình đang làm gì.”
“Không cần chú phải chịu trách nhiệm. Cũng không cần chú phải yêu cháu.”
“Chỉ cần chú… đừng gọi tên người khác, khi đang ôm cháu.”
Tôi rời đi, bước ra khỏi căn hộ ấy, nơi tôi từng nghĩ là chốn bình yên. Nơi tôi từng lầm tưởng là trái tim của một người đàn ông. Tôi không khóc, không rơi một giọt nước mắt—cho đến khi cơn gió đầu mùa lùa qua, mang theo mùi mưa rỉ rách và tiếng chim lạc đàn trên cao. Trái tim tôi bắt đầu nứt ra, từng mảnh, từng mảnh một. Đêm định mệnh ấy không chỉ là kết thúc của tuổi thơ, mà còn là đoạn mở đầu cho những năm tháng đánh mất chính mình.