Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:48:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 14 - Cơ hội cuối cùng
Tôi lê bước vào ký túc xá lúc chín giờ sáng. Trời tháng Năm đã bắt đầu nóng. Nắng đổ lửa trên mái hiên, phản chiếu vào cửa kính tầng trệt khiến tôi phải nheo mắt. Bộ đồ mặc từ đêm qua giờ nhăn nhúm, dính bết mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi rượu, và… một mùi xa lạ vương trên da thịt. Đầu tôi ong lên, tim nặng trĩu, từng bước chân như kéo lê cả cơ thể không còn chút sức sống nào.
Mọi ngày, giờ này mọi người sẽ tụ tập dưới căn bếp chung – tiếng cười, tiếng gọi nhau, mùi đồ ăn sáng trộn lẫn mùi cà phê thoang thoảng. Nhưng hôm nay, cả tầng trống trơn, không một bóng người. Căn bếp lạnh tanh, chỉ có tiếng quạt trần quay lạch cạch như tiếng tích tắc cuối cùng của một chiếc đồng hồ đã hỏng. Trên bàn vẫn còn một ly cà phê vơi nửa, đá đã tan hết, để lại một vệt nước loang. Có ai đó từng ở đây, chỉ cách tôi vài tiếng đồng hồ. Giờ thì không còn ai cả. Tôi ngỡ mình đang lạc vào một chiều không gian khác – nơi không còn ai chờ đợi mình trở về. Chỉ có chị Mai – trợ lý đội – đang lúi húi lau bàn ăn, mặt mũi phờ phạc. Nghe tiếng cửa mở, chị ngẩng lên. Vừa trông thấy tôi, chị ném luôn chiếc khăn lau xuống bàn.
– Em làm gì mà giờ này mới xuất hiện hả Lam?
Giọng chị gay gắt, xé toạc cả sự im lặng quanh tôi.
– Tối hôm qua em đi đâu? Biết rõ team có buổi tập duyệt quan trọng mà lại biến mất không lý do. Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Em làm sao vậy hả? Em có biết vì sự vô trách nhiệm của em mà cả team phải khổ sở như thế nào không hả?!
Tôi đứng c.h.ế.t lặng, đôi mắt trũng sâu, môi khô nứt. Tôi không có câu trả lời nào. Chị càng nói, đầu tôi càng ong lên, tim càng nhức nhối như bị đóng đinh. Nhưng điều duy nhất tôi muốn biết lúc này là: “Chú Vũ đâu rồi ạ?”
Giọng tôi khản đặc, run nhẹ. Mai sững lại một giây, rồi trừng mắt.
– Em còn dám hỏi đến Vũ nữa hả? Em có biết anh Vũ tức đến mức nào không? Vì em vắng mặt mà cả team phải thay đổi chiến thuật vào phút chót. Không còn ai thay, chính anh Vũ phải vào đánh vị trí của em. Buổi tập lẽ ra chỉ mất ba tiếng thì nhờ em mà cả team thức trắng tới bốn giờ sáng. Mới vừa đi ngủ được mấy tiếng. Em lo nghĩ cách giải trình với Sếp Vũ và các anh em đi.
Từng lời như d.a.o cắt vào tai. Tôi đứng im, đôi môi hé ra rồi khép lại. Chú đã ở đây, suốt đêm qua, không hề rời đi, không hề đến bên tôi. Vậy người đêm qua là ai? Tôi nhớ mang máng gương mặt Leo, nụ cười nhếch mép, bàn tay lạnh, ánh nhìn trêu ngươi và vòng tay siết chặt tôi xuống giường. Tôi đã chống cự, đã gọi tên chú. Trong cơn mơ hồ, tôi đã khóc nấc lên, cầu xin người đó dừng lại, tôi tưởng là chú, tôi tưởng là… Tôi siết chặt vạt áo, n.g.ự.c nghẹn lại. Không phải chú. Chắc chắn không phải chú. Nhưng sao cảm giác ấy lại chân thực đến thế? Tôi rõ ràng đã cảm nhận được mùi hương của chú, vòng tay ấm áp, tiếng thì thầm quen thuộc bên tai. Mọi thứ y như thật. Không. Tất cả chỉ là ảo giác, là thứ ảo ảnh tự sinh ra khi người ta quá khao khát một người đến phát điên.
Cũng giống như chú đêm sinh nhật tôi. Chú ôm tôi, chạm vào tôi, hôn tôi... nhưng rồi gọi tên một người khác - Ánh Nguyệt. Có phải đêm đó, chú cũng cảm thấy giống tôi bây giờ? Ở cạnh một người, nhưng tâm trí chỉ đầy hình bóng của người khác. Từng nụ hôn, từng cái chạm dịu dàng ấy… đều là dành cho Ánh Nguyệt. Chưa một khoảnh khắc nào, chú nhận ra người đó là tôi. Tôi như rơi vào một khoảng chân không tĩnh lặng - không còn thấy giận, không còn thấy đau, chỉ thấy trống rỗng đến tuyệt vọng, giống như bị tước mất quyền được tổn thương, vì giờ đây, tôi cũng chẳng còn là ai trong trái tim chú nữa rồi.
Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, cả người lạnh buốt như vừa trồi dậy từ một giấc mơ ướt đẫm nước mắt. Tôi cúi nhìn chính mình – bộ quần áo nhàu nhĩ vẫn vương mùi rượu, t.h.u.ố.c lá và cả thứ nước hoa đàn ông xa lạ, vết hằn đỏ nơi xương quai xanh, vài vết cào mờ trên bắp tay, vết tím lấm tấm dọc bắp đùi. Một hình hài nhếch nhác, hoang hoải, không chút phẩm giá. Tôi đã để bản thân trôi đi không kiểm soát, đã buông xuôi mọi giới hạn chỉ vì một ảo vọng rằng chú sẽ đến, sẽ giữ tôi lại, sẽ yêu tôi như trong mơ.
Đêm qua, tôi đã đặt cược tất cả vào ván bài đó, tình yêu, hy vọng và cả lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại – chỉ để đánh cược rằng chú sẽ đến. Tôi trao đi tất cả, bằng trái tim rách nát vẫn cố tin vào một phép màu. Nhưng ván này… tôi thua rồi, thua toàn tập, mất trắng, không còn gì để bám víu, không còn gì để quay lại, kể cả tự trọng, kể cả ảo mộng rằng mình đặc biệt. Mọi thứ kết thúc rồi. Kết thúc không còn đường lui.
Tôi lê bước về phòng như một cái xác không hồn. Chìa khóa run trong tay, phải mất mấy lần mới tra được vào ổ. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, tôi không bật đèn, không nhìn ngó gì xung quanh, chỉ lặng lẽ bước thẳng vào nhà tắm. Tiếng nước xối ào ào phủ lên tất cả—mùi rượu, mùi thuốc, mùi đàn ông, và cả mùi nhục nhã tởm lợm đang vương vất trong từng lỗ chân lông. Tôi kỳ cọ như thể đang muốn lột bỏ cả làn da này, kỳ đến khi tay rát đỏ, da bật máu, nhưng vẫn không đủ, không thể đủ. Làm sao có thể rửa trôi cái cảm giác đã đánh đổi thân xác mình cho một người xa lạ—chỉ để đánh cược vào một người không bao giờ quay lại.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, lau khô người như một thói quen máy móc. Tôi không son phấn, không chải chuốt, chỉ khoác vội bộ đồng phục thi đấu – vẻ ngoài trông có vẻ chỉn chu, nhưng bên trong lại là một đống đổ nát đang cháy âm ỉ.
1h chiều, tôi xuất hiện tại phòng thi đấu, đúng giờ, như một kẻ chưa từng vắng mặt. Không ai nói gì. Nhưng tôi biết, từng ánh mắt, từng tiếng thì thầm đều đang đổ dồn vào tôi như thể tôi là một tội đồ. Cả hai team đều đã ngồi vào vị trí. Không khí căng như dây đàn, dù chỉ là một trận giao hữu. MC đã chuẩn bị, BLV đã sẵn sàng, khán giả VIP của hai đội cũng đã ngồi kín hàng đầu tiên. Leo và An Nhi đều có mặt. Tôi lướt mắt qua bọn họ nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng người mờ nhòe. Tôi bước đến chỗ mình, nơi chú Vũ đang ngồi thử máy.
“Chỗ này là của cháu.”
Giọng tôi trống rỗng, như thể đang phát ra từ cổ họng của ai khác. Cả phòng im phăng phắc, ai nấy đều nín thở chờ đợi một cơn giận dữ bùng nổ từ Vũ. Nhưng không, không có gì hết. Chú lặng lẽ đứng lên, nhường lại chỗ cho tôi, không nói, không nhìn, không một phản ứng nào rõ ràng. Hoặc nếu có, tôi cũng chẳng muốn hiểu nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi chưa tới nửa mét, nhưng tôi thấy mình như đứng bên kia một đại dương, lạnh lẽo và vô vọng.
Cả team xôn xao trong hoang mang. Ai cũng đã biết chú giận đến thế nào từ trận tập đêm qua, và họ cũng biết, chẳng ai còn đặt hy vọng gì vào một đứa như tôi—một kẻ bỏ bê tập luyện, bê tha rượu chè, dính đầy thị phi.
00:00 – Trận đấu bắt đầu.
Tôi không chào team, cũng chẳng ai chào tôi. Tôi chọn sát thủ. Tôi không nói, không xin buff, không hỏi chiến thuật. Tôi không cần team. Team cũng không cần tôi. Chỉ một mình tôi.
Phút thứ 1. Leo đi rừng. An Nhi xạ thủ. Tôi xuống mid, farm 3 lính, rồi lặng lẽ biến mất vào rừng. Không ping. Không cảnh báo. Không phối hợp. Tôi là bóng ma. Và tôi đang đói. Leo hiện hình – tôi cắt cổ. Không nói một lời. First blood. Không hỗ trợ. Không ai ăn ké. Chỉ có tôi.
BLV Trí Tín sửng sốt:
“Ủa, là Miumiu đó hả? Pha di chuyển như kiểu sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải support như thường lệ”
BLV Ngọc Tùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-14.html.]
“Cô ấy không hề ping, không hề phối hợp. Nhưng lại chính xác đến lạnh người.”
Phút thứ 3, An Nhi dâng cao và vừa kịp chat: ‘Gank bot đi team???’ thì tôi đã đứng sau lưng cô ta. Ba đòn đánh dứt khoát – một mạng. Lạnh như băng. Không tiếng thở.
“Ui, lại là Miu! Trời ơi, An Nhi vừa lên tiếng thì đã bị c.ắ.t c.ổ rồi…”
“Sát thương quá khủng! Miu đang chơi gì vậy? Đây không còn là hỗ trợ nữa đâu!”
Phút thứ 5. Leo phản gank. Cả hai gặp nhau trong bụi cỏ. Tôi không lùi, cũng không gọi đồng đội – chỉ lặng lẽ g.i.ế.c hắn, rồi rời đi, bỏ lại cái xác lạnh trong bụi cỏ không một tiếng động.
“Leo không kịp bật skill! Một combo không chừa đường sống!”
Phút thứ 7. Combat 4v4 nổ ra ở hang rồng. Tôi không vào, mà băng đường trên, cướp trụ, lấy mạng solo. Một mình tôi. Team tôi c.h.ế.t hết. Chat: “Miu đâu?”. Tôi không trả lời. Tôi đang ăn mạng thứ sáu.
Phút thứ 10. Tôi có 8 mạng. Không ai giúp. Không ai khen. Tôi thích thế, đỡ phải giả vờ. Leo bắt đầu gank tôi 2v1. Tôi vẫn thắng. Tôi không cần đồng đội. Tôi cần máu.
“Làm sao cô ấy sống sót pha này được chứ?!”
“Tôi không tin nổi! Một mình Miu cân hai mà vẫn sống!”
Phút thứ 12. An Nhi cố trốn về trụ. Tôi dive sâu, c.ắ.t c.ổ ả ta ngay trước mắt đồng đội ả.
“Quá tàn nhẫn! Miu không hề có ý định lùi bước…”
Khán giả im bặt – rồi ồ lên, vỡ òa như sấm sét khi An Nhi gục ngã.
Phút thứ 14. Tôi một mình đẩy nhà chính. 4 địch phòng thủ. Tôi lao vào, cắt, né, hạ từng đứa một. Triple kill. Rồi Quadra. Penta không đến – địch thoát. Không sao. Tôi chẳng cần danh hiệu. Tôi chỉ cần họ biết tôi không gục ngã.
“Tôi nổi hết da gà, Ngọc Tùng à…”
“Đây là... cơn thịnh nộ im lặng. Miu đang nói với thế giới bằng máu.”
15:00 – Trận kết thúc. Tôi MVP. Chênh lệch mạng: 14/0/0. Không hỗ trợ ai. Cũng không cần ai hỗ trợ. Chỉ một mình tôi.
Cả khán phòng như nổ tung. Tiếng BLV gào khản cả giọng qua micro:
“Đánh như máy!”
“MỘT MÌNH MIUMIU HUỶ DUYỆT TẤT CẢ!”
“Cô ấy đang out trình hoàn toàn đối thủ và cả đồng đội mình!”
Không ai tin nổi đây là con bé vừa mới bỏ tập cả tuần. Không ai tin nổi đây là Miumiu, là tôi. Trận đấu kết thúc trong 15 phút — một kỷ lục với một trận giao hữu công khai có BLV và khán giả. Tôi buông chuột, tháo tai nghe, đứng dậy, không chào, không cảm ơn.
Khán giả đứng bật dậy, la hét vang trời. Tên tôi — “Miumiu! Miumiu! Miumiu!” — vang lên khắp khán phòng. Tất cả ống kính máy quay đổ dồn về phía tôi. Ánh đèn flash chớp liên hồi. Nhưng với tôi lúc này, tất cả đều là vô nghĩa. Âm thanh rơi vào tai tôi như từ một thế giới khác - vô hình, mờ nhạt, trống rỗng. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Tôi cố đứng dậy.
Choáng. Mắt tôi tối sầm. Tai ù đi. Mọi thứ nghiêng ngả như thể cả thế giới đang đổ sụp. Tôi loạng choạng, rồi ngã khuỵu xuống, không còn cảm giác gì nữa. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối nuốt trọn lấy tôi, tôi nghe thấy ai đó hét tên mình thật to, rồi một vòng tay nào đó ôm lấy tôi khi tôi gục xuống sàn.