Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:49:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 16 - Những tháng ngày lặng lẽ

Tôi nằm viện thêm ba ngày để theo dõi, không phải vì cơ thể có vấn đề gì quá nghiêm trọng, mà vì tinh thần tôi gần như sụp đổ hoàn toàn. Tôi không khóc, không giận dữ, chỉ như thể có ai đó rút sạch sinh khí khỏi mình, để tôi nằm đó — trống rỗng, im lìm, lạnh lẽo đến mức chính bản thân cũng phải sợ hãi. Không còn hồn nhiên, không còn lanh chanh, không còn là Miumiu của những ngày trước.

Tôi tắt điện thoại, cắt hết kết nối, từ chối mọi cuộc gọi, mọi tin nhắn, giống như một con thú nhỏ bị thương, tôi tự trốn mình vào một góc tối, không muốn ai tìm thấy.

Chỉ có Vũ, anh đến mỗi ngày, đúng giờ, không báo trước. Vũ không nói nhiều, không hỏi han dài dòng, đôi khi chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế chờ, mang theo một túi trái cây hoặc một hộp cháo còn nóng. Có hôm tôi giả vờ ngủ, anh vẫn ngồi đó rất lâu, không làm gì, không nói gì, rồi lặng lẽ ra về. Anh không trách, không gặng hỏi, không cố gắng chọc tôi cười như những ngày xưa, chỉ đơn giản là ở đó, âm thầm và kiên nhẫn.

Sau lần nói chuyện đầu tiên ở bệnh viện, khi anh bất ngờ đổi cách xưng hô, chúng tôi không còn nói chuyện nhiều nữa. Không còn “chú – cháu”, nhưng cũng chưa thể quen miệng gọi nhau là “anh – em”. Mỗi lần anh bước vào phòng, tôi thấy tay mình hơi run, không phải vì sợ, mà vì ngại, một thứ ngại ngùng mơ hồ, lạ lẫm, giữa hai người từng quá thân quen, nay bỗng chốc lạc nhịp. Chúng tôi cứ như hai cái bóng trong cùng một căn phòng – lặng lẽ, song song. Anh loay hoay gọt trái cây, tôi nằm yên giả vờ đọc sách. Có lúc, anh đưa tôi hộp cháo, giọng trầm thấp: “Mau ăn đi… cháo sắp nguội rồi.”

Tôi ậm ừ đáp lại, không dám nhìn vào mắt anh:

“Vâng.”

Tai anh đỏ lên, còn tim tôi thì đập thình thịch như trống trường, như thể đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau, như thể đang bắt đầu một mối quan hệ mới tinh.

Tin tức về tôi bắt đầu rò rỉ ra ngoài. Một vài thành viên trong đội có lẽ không giữ được mồm miệng. Các group anti lập tức bùng nổ với hàng loạt bài viết suy đoán. Có người thương hại, có kẻ hả hê, nhưng phần lớn là tò mò. Họ không chửi tôi – chẳng ai dám động đến tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng những dấu hỏi thì bủa vây: người đàn ông ấy là ai, tương lai thi đấu sẽ ra sao, vị trí xạ thủ trong đội tuyển liệu còn giữ được đến ngày khai mạc.

Vũ không lên tiếng, nhưng tôi nghe Mai kể, anh đích thân đứng ra thay thế vị trí của tôi trong đội hình chính, dù ai cũng biết anh đã giải nghệ ba năm rồi. Anh từ chối lời đề nghị chiêu mộ game thủ mới, không vì lòng tự tôn, càng không vì sĩ diện. Chỉ là anh muốn giữ chỗ đó cho tôi, để nếu một ngày tôi đủ can đảm quay về, chỗ của tôi vẫn còn đó.

Tôi nhìn bụng mình - vẫn phẳng lì, chưa có gì thay đổi. Nhưng tôi biết, có một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong tôi, dưới lớp da này, lặng lẽ như cách mà Vũ đang quan tâm tôi lúc này – không ồn ào, không đòi hỏi, không nói một lời yêu thương nhưng là thật. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rõ ràng: Anh đang quan tâm tôi – không còn là một đứa cháu gái, mà là một người phụ nữ.

Tôi rời viện vào một buổi sáng sớm, khi thành phố vẫn còn ngái ngủ. Áo hoodie trùm kín đầu, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt, tôi bước nhanh, như muốn lẩn trốn khỏi cả thế giới. Vũ đi bên cạnh, im lặng đưa tay chắn nhẹ trước ống kính của vài tay săn ảnh đứng chờ sẵn. Không một ai dám đến gần anh, và tôi thì chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi mọi ánh nhìn.

Xe đưa tôi về căn biệt thự của gia đình ở ngoại ô, nơi tôi từng đến vài lần thời nhỏ. Khu vườn vẫn còn đó, cổng trắng, hoa oải hương rủ mình bên hàng rào, mùi cỏ non ngai ngái vương trong gió. Tôi đứng lặng trước hiên nhà, ngỡ như vừa bị trục xuất khỏi một thế giới ồn ào. Không còn ánh đèn, sân khấu, danh tiếng hay thị phi, cũng chẳng còn những tiếng thì thầm sau lưng hay ánh mắt dòm ngó. Thứ còn lại chỉ là tôi và sinh linh đang lớn dần lên trong bụng. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình không cần gồng lên nữa.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm vì tiếng kéo cắt lách cách nơi vườn sau. Mở cửa bước ra, tôi bắt gặp mẹ đang tỉa lại khóm hồng cổ vừa ra nụ. Bà mặc chiếc áo len dệt tay cũ, tóc buộc gọn, đôi tay đeo găng nhưng vẫn quen thuộc đến lạ. Tôi đứng ở bậc thềm rất lâu, rồi khẽ khàng cất tiếng, nhưng đủ để bà nghe thấy:

— Mẹ này... lúc biết có con... mẹ có sợ không?

Bà dừng tay, lặng mấy giây rồi mới chậm rãi quay lại, ánh mắt vừa bất ngờ, vừa dịu dàng như sương mai:

— Có chứ. Hồi ấy mẹ đã ngoài ba mươi lăm. Bác sĩ nói khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng không. Vậy mà con lại đến, bất ngờ như một món quà. Mẹ vừa mừng, vừa lo. Sợ đủ điều – sợ không giữ được con, sợ không nuôi dạy con nên người... nhưng cũng là lần đầu mẹ thấy cuộc sống mình có một ý nghĩa thật sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-16.html.]

Tôi lặng người, dõi theo từng chuyển động của bà giữa nắng mai – người phụ nữ thành đạt mà bao người ngưỡng mộ, giờ đây kể lại chuyện mang thai bằng ánh nhìn lấp lánh như một đứa trẻ lần đầu biết yêu.

— Con là điều quý giá nhất mẹ từng có, không phải vì là con gái duy nhất, mà vì con đã đến vào lúc mẹ tưởng chừng chẳng còn cơ hội. Khi có con trong bụng, mẹ không quan tâm ai nghĩ gì. Không cần danh xưng ‘nữ doanh nhân’, chẳng cần ánh hào quang. Chỉ biết, mỗi lần chạm tay lên bụng, mẹ thấy mình dịu dàng hơn một chút.

Mẹ quay lại, ngồi xuống băng ghế cạnh tôi. Giọng bà nhỏ nhưng ấm như một tách trà nóng trong buổi sớm:

— Con biết không, làm mẹ là bản năng. Khi có một sinh linh trong bụng mình, dù là lần đầu, dù có lo lắng, tủi thân, hay chưa sẵn sàng… con vẫn sẽ biết cách yêu thương, bảo vệ, và sống vì đứa trẻ đó. Không cần ai dạy. Nó ở trong tim con từ lúc hai đường đỏ hiện lên trên que thử rồi.

Tôi cúi đầu, đôi tay vô thức đặt lên bụng mình, nó vẫn phẳng lì, im lặng, chưa có gì rõ ràng, nhưng có một điều đang thay đổi. Có lẽ, từ hôm nay, tôi không chỉ còn lại một mình nữa.

— Mẹ luôn ở đây. – Mẹ khẽ đặt tay lên vai tôi, giọng trầm và chắc như một lời thề. – Con chỉ cần tập trung vào bản thân, và vào em bé. Những thứ khác, để mẹ và bố lo.

Tôi không nói gì, nhưng tim tôi khẽ rung lên. Lần đầu tiên sau những ngày dài đầy tăm tối, có một tia sáng nhỏ rọi vào lặng lẽ, nhưng đủ để tôi muốn thở sâu hơn và sống chậm lại, chỉ để lắng nghe từng nhịp đập bé bỏng nơi lòng n.g.ự.c mình.

Kể từ hôm ấy, tôi và Vũ như hai thế giới chỉ còn kết nối bằng một sợi chỉ mỏng. Anh vẫn nhắn tin mỗi ngày, vẫn hỏi tôi ăn uống ra sao, ngủ có đủ giấc không, có đau ở đâu không. Tin nhắn nào cũng giống nhau, kiên nhẫn và đều đặn như lịch trình sinh hoạt của một người đã quá quen với việc chăm sóc tôi, nhưng lại không còn đủ gần để chạm vào.

Tôi không trả lời, không phải vì giận, mà vì không biết phải trả lời thế nào nữa. Nhìn màn hình hiện dòng chữ “chú Vũ nhắn tin”, tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Có một khoảng cách nào đó cứ ngày một dài thêm ra, dù cả hai chưa từng nói lời chia tay. Chúng tôi chỉ lặng lẽ không còn ở bên nhau nữa.

Vũ giờ đây đang thay tôi thi đấu trong đội hình chính. Giải đấu sắp tới là bước ngoặt lớn, cả công ty đều dốc toàn lực chuẩn bị. Anh bận đến mức gần như sống luôn tại gaming house. Những lần gọi điện hiếm hoi, giọng anh trầm khàn vì thiếu ngủ, còn tôi thì chẳng còn đủ dũng cảm để nhìn vào ánh mắt đó, ánh mắt của người từng một lần bỏ tôi lại, trong một đêm định mệnh, để tôi lạc lõng giữa bóng tối không lối ra.

Tôi bắt đầu mơ. Ban đầu chỉ là những giấc mơ rời rạc, rồi dần dà, chúng lặp lại với cùng một kịch bản, cùng một cảm giác đè nén không sao thoát ra nổi. Tôi mơ thấy mình ngồi co ro trong bóng tối, gió lạnh quất qua mặt, đêm thì dài không dứt. Tôi gọi tên anh đến khản cổ, gọi mãi, gọi mãi… nhưng anh không đến. Chỉ có một người lạ với khuôn mặt mờ như khói sương, nhưng bàn tay thì lạnh lẽo và thô bạo đến ghê rợn. Hắn kéo tôi đi, hắn chạm vào tôi như thể tôi không còn là con người, như thể tôi chỉ là một thứ gì đó để thỏa mãn. Tôi vùng vẫy, tôi khóc, tôi van xin nhưng không ai nghe thấy, không một ai. Cơn mơ kết thúc đúng khoảnh khắc tôi gào lên tên Vũ, rồi bật dậy giữa đêm với mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo và tim đập như thể sắp vỡ tung. Tay tôi vô thức siết lấy chăn, cố nhủ rằng đó chỉ là mơ nhưng không thể. Có gì đó rất thật — như một kí ức bị bóp méo, như những cảm xúc đã chạm vào vùng tối của bản năng. Và quan trọng hơn hết là nỗi tủi nhục vô hình cứa sâu vào lòng tự trọng.

Có những đêm khác, tôi thấy mình đứng trên một vách đá cao, dưới chân là vực sâu không đáy. Gió rít từng hồi, ánh mặt trời dần tắt lịm. Tôi quay đầu, tìm một bóng hình quen, nhưng anh không đến. Không bao giờ đến. Tôi mỉm cười, rồi nhắm mắt, gieo mình xuống.

Những giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại, như một vết xước nhỏ nhưng không bao giờ lành. Nó khiến tôi sợ phải ngủ, sợ phải nhắm mắt lại và sống lại cảm giác mình bị bỏ rơi. Tôi bắt đầu tỉnh dậy vào nửa đêm, rồi thức trắng cho đến sáng. Người gầy đi, da sạm đi, và… có gì đó trong tôi cũng đang cạn dần – như ánh sáng cuối cùng của một ngọn nến sắp lụi.

Tôi không kể cho ai nghe những giấc mơ ấy, không với bố mẹ, cũng chẳng với bác sĩ, với Vũ thì càng không. Bởi tôi sợ, nếu Vũ biết, anh sẽ càng tổn thương, mà tôi thì không đủ sức để gánh thêm bất kỳ cảm xúc nào từ anh nữa.

Có một điều tôi chưa từng dám thừa nhận, rằng từ hôm đó trở đi, tôi không còn dám để Vũ chạm vào mình, dù chỉ là một ánh nhìn dịu dàng. Không phải vì ghét anh, mà vì tôi không còn đủ can đảm. Một phần trong tôi tin rằng, giữa chúng tôi đã có một điều gì đó hỏng rồi, như một chiếc ly rơi vỡ, có dán lại cũng chẳng thể lành lặn như xưa. Tôi không còn trong sạch. Tôi cũng không còn là Miumiu, cô cháu gái nhỏ từng hồn nhiên chạy theo sau Vũ, tin rằng chỉ cần yêu một người đủ nhiều thì mọi thứ sẽ ổn. Giờ đây, tôi chỉ là Hạ Lam, một cô gái mười tám tuổi, mang thai, với những giấc mơ rách nát, và một trái tim đang dần trở nên câm lặng.

 

Loading...