Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:49:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 17 - Những đêm trắng
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng trong căn biệt thự ngập nắng và gió. Mỗi sáng, tôi thức dậy từ khi mặt trời còn chưa lên hẳn, đi bộ một vòng quanh khu vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng, lắng nghe tiếng chim ríu rít trong tán lá và tiếng gió mơn man lướt qua tóc. Buổi trưa, tôi ngồi đọc sách bên khung cửa sổ mở hé, nơi những dải nắng vàng xuyên qua rèm mỏng rơi trên trang sách, chạm vào bờ vai tôi như vỗ về. Chiều đến, tôi trải thảm yoga trong phòng khách, làm theo một video trên mạng, những động tác chậm rãi như đang tự tìm lại nhịp thở cho cuộc đời. Tối, tôi uống một ly sữa nóng, tự dỗ giấc ngủ về trước mười giờ.
Mẹ gần như không rời tôi nửa bước, luôn ở bên lặng lẽ như một bức tường chắn gió. Thi thoảng, bố về thăm, mang theo những món ăn tôi từng thích thời nhỏ — chả trứng thịt cuộn, canh bí đỏ hầm xương, hay chỉ là một quả ổi còn ướp lạnh trong khăn vải. Không ai nhắc gì đến Vũ. Không ai đả động đến cái thai — như thể tất cả đều ngầm hiểu rằng, việc duy nhất nên làm lúc này là để tôi yên, để tôi tự chữa lành theo cách của riêng mình.
Đã một tuần trôi qua kể từ đêm Vũ đưa tôi trở về đây. Anh không quay lại, chỉ có những tin nhắn đều đặn mỗi ngày, vẫn là những dòng hỏi han sức khỏe đơn điệu, không “chú - cháu”, cũng không “anh - em” như trước kia:
“Nhớ uống thuốc đúng giờ.”
“Ăn cơm chưa? Đừng bỏ bữa.”
“Hôm nay trở lạnh, ra ngoài nhớ khoác thêm áo.”
“Ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá.”
Chỉ có thế, không một lời nhớ, càng không có yêu. Tôi không rõ anh quan tâm vì trách nhiệm, vì tình cảm, hay vì một điều gì đó không tên – có lẽ là cả ba.
Một buổi chiều, Yến Nhi gọi cho tôi, giọng nó đầy giận dỗi lẫn tổn thương: “Mày có coi tao là bạn thân của mày nữa không hả Lam? Chuyện lớn như vậy mà giấu. Tao còn chưa kịp biết mày có bạn trai khi nào, đã phải đọc tin mày có thai trên mấy trang lá cải!”
Tôi nghẹn họng, chỉ biết im lặng. Nhi gặng hỏi về bố đứa bé, tôi ậm ừ cho qua. Làm sao tôi có thể mở miệng, khi đến cả bản thân còn chưa xác định rõ mối quan hệ mờ mịt giữa tôi và chú nhỏ của nó?
Tôi vẫn mơ cùng một giấc mơ mỗi đêm. Giấc mơ ấy lặp đi lặp lại, thuộc lòng từng chi tiết, từng hơi thở, nhưng dù có quen thuộc thế nào, tôi vẫn không thể thoát ra.
Đêm nay cũng vậy. Tôi choàng tỉnh giữa đêm, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp như vừa chạy qua cơn bão, tay chân run rẩy, mắt còn ngấn nước. Trong vô thức, tôi với tay tìm điện thoại. Đã là hai giờ sáng. Không có tin nhắn của Vũ. Mọi ngày giờ này anh đều gửi. Khi đã xong việc với team, khi mọi người đã đi ngủ, anh sẽ nhắn một dòng. Dù là một câu hời hợt, tôi vẫn đọc đi đọc lại như tìm chút hơi ấm cuối ngày, nhưng hôm nay thì không. Có thể anh bận, cũng có thể anh đã chán việc lặp lại một điều không ai hồi đáp.
Tôi mở cửa, bước ra ban công. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương cỏ dại và mùi hoa sứ từ khu vườn phía sau. Tôi hít một hơi thật sâu, mong cuốn đi cơn mộng mị vừa rồi. Tôi lơ đãng nhìn xuống con đường trước cổng biệt thự, hơi giật mình khi thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ bên vệ đường, chìm trong bóng tối. Từ vị trí ấy, có thể nhìn thấy rõ phòng tôi. Chiếc xe nằm đó im lìm như một bóng ma chờ đợi. Tôi dụi mắt, không thể nhầm được, là xe của Vũ. Anh đến từ bao giờ? Tại sao không báo?
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn hiện trên màn hình: “Sao còn chưa ngủ?”
Tôi lập tức nhắn lại: “Sao đến mà không nói?”
Im lặng kéo dài một lúc, rồi một dòng khác hiện lên: “Ra ngoài một lát được không?”
Tôi đi xuống. Vũ đứng đó, tựa nhẹ vào hàng rào trắng, áo khoác dày trùm kín người, khuôn mặt gầy gò hơn trước, dưới ánh đèn vàng vỡ ra từng khoảng mệt mỏi.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá trước cổng, nơi từng buổi chiều bố hay ngồi đọc báo. Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nghe tiếng côn trùng và mùi đêm lành lạnh. Vũ khẽ nghiêng đầu, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Em...” — anh gọi tôi, nhẹ như gió thoảng.
Tôi quay đi, cố giấu gương mặt đang đỏ bừng dưới ánh đèn mờ. Một từ tưởng như đơn giản, nhưng khi từ miệng anh phát ra, lại khiến mọi thứ trong tôi chao đảo. Tôi chạm tay vào vạt áo mình như tìm điểm tựa, rồi ấp úng: “Muộn rồi còn tới. Có chuyện gì gấp sao?”
Anh lắc đầu. Ánh mắt anh nhìn tôi, sâu hơn và dịu hơn mọi lần trước đó.
“Không có gì. Chỉ muốn xem... em có ổn không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-17.html.]
Tôi cúi xuống, giọng thì thầm: “Chú... ăn gì chưa?”
Vũ quay sang nhìn tôi, ánh mắt thoáng lạ. Có lẽ anh không mong chờ tiếng “chú” lúc này, nhưng tôi chưa quen gọi anh là gì khác. Anh không trả lời, chỉ khẽ thở dài rất nhẹ. Tôi đứng dậy.
“Vào nhà đi. Em nấu gì cho chú … à không …” - tôi lúng túng, rồi bối rối cắn môi, hít sâu một hơi.
“Vũ...” – cái tên trượt khỏi môi tôi, chậm rãi như một điều cấm kỵ vừa được xé rách.
Nói xong, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran. Không ngờ, dưới ánh đèn vàng yếu ớt, tôi lại thấy đôi tai của anh cũng đỏ ửng. Anh khựng lại một nhịp. Ánh mắt anh nhìn tôi, ngạc nhiên thoáng qua, rồi môi khẽ cong lên như muốn mỉm cười. Anh không đáp, chỉ lặng lẽ bước theo tôi vào nhà.
Tôi không giỏi bếp núc. Từ bé đến lớn, quanh tôi luôn có người giúp việc. Món duy nhất tôi tự tay nấu suốt ba năm sống ở ký túc xá, là mì tôm trứng, món tủ của dân game thủ. Tôi nấu món đó cho anh. Không biết mùi vị có gì đặc biệt, chỉ thấy anh ăn rất chậm, từng đũa như trân quý. Có gì đó trong tôi bất giác mềm đi. Thì ra, nhìn người mình yêu ăn ngon miệng cũng là một loại hạnh phúc. Tôi tự hỏi, có phải mình nên học nấu ăn không. Có phải tôi đang mơ về việc trở thành một cô vợ hiền.
Khi tôi đặt bát xuống bồn rửa, Vũ bước đến phía sau tôi. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở của anh, rất gần, rất ấm. Hơi thở lướt qua gáy khiến tôi như đông cứng lại. Tôi khựng lại, chiếc đũa đang cầm trên tay rơi khẽ xuống mặt bồn. Chỉ một bước nữa thôi… nhưng tôi không chắc liệu mình có đủ dũng cảm để quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi vừa mong anh ôm lấy mình, lại vừa sợ điều đó thực sự xảy. Chúng tôi đứng đó, lặng im như hai đường thẳng tưởng chừng sắp giao nhau, rồi lại rẽ về hai hướng. Một khoảnh khắc gần gũi, mà cũng thật xa xôi.
Tôi pha cho Vũ một ly trà gừng ấm, rồi cả hai lặng lẽ ngồi đối diện nhau giữa căn bếp nhỏ, nơi chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn ngủ ngoài hành lang. Tôi nhẹ giọng hỏi: “Ở team dạo này ổn không?”
Vũ gật đầu, giọng khàn nhẹ: “Lịch tập dày. Quay lại sau ngần ấy năm nghỉ, không dễ gì... Dù cố gắng đến đâu, cũng không thể lấp được khoảng trống em để lại.”
Lần đầu tiên, anh công khai thừa nhận năng lực của tôi, không né tránh, không vòng vo. Tôi nhìn anh, ánh mắt mềm lại: “Cần em hỗ trợ gì không?”
Vũ im lặng, nhìn tôi thật lâu. Trong đôi mắt ấy, có chút gì đó vừa dịu dàng, vừa bất lực.
“Chỉ cần em ổn… tôi không mong gì hơn.”
Ổn ư? Nhưng ngay cả tôi còn chẳng biết thế nào mới là “ổn”.
Ổn là mẹ khỏe, con không bệnh tật? Ổn là tôi không gây náo loạn, không để ai phải bận tâm thêm nữa? Hay ổn là cảm giác được yêu thương, được bình yên trong lòng mình? Tôi nghe anh nói, mà không thể đoán nổi đằng sau câu đó là điều gì. Phải chăng anh đang nghĩ: “Chỉ khi em ổn, tôi mới có thể yên tâm làm những việc khác”? Hay là: “Chỉ cần em ổn… tôi mới sống nổi cuộc đời không có em”?. Rốt cuộc, anh coi việc làm tôi hạnh phúc là một phần trong cuộc đời anh, hay chỉ là một món trách nhiệm cần hoàn thành để lòng anh nhẹ nhõm?
Câu nói của anh nhẹ như gió, mà rơi vào lòng tôi lại nặng như đá. Có phải tôi nghĩ nhiều quá rồi không? Bà bầu nào cũng trải qua một giai đoạn nhạy cảm và overthinking như vậy? Tôi ngước nhìn người từng là cả bầu trời của mình, và lần đầu tiên tự hỏi: liệu tôi là một phần của anh, hay chỉ là một bài toán anh cần giải cho xong?
Tôi tiễn anh ra cửa lúc gần ba giờ sáng. Hành lang biệt thự vắng lặng, chỉ còn tiếng gió rì rào qua vườn cây phía sau, lặng lẽ như lòng tôi. Vũ đứng xoay lưng lại, tay đặt lên nắm cửa. Đèn ngủ hắt từ trong nhà ra, in bóng anh nghiêng nghiêng trên tấm gạch lạnh. Tôi không nói gì, có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Anh sắp rời đi, và tôi thì chưa đủ can đảm để giữ anh lại. Trước khi mở cửa, anh dừng lại, chậm rãi quay đầu.
“Lần tới nếu em mất ngủ... cứ gọi cho tôi.”
“Tôi không giỏi dỗ người khác ngủ,” – anh ngập ngừng, mắt không nhìn thẳng – “nhưng tôi có thể thức cùng em.”
Tim tôi khẽ giật, không phải vì câu nói đó quá ngọt ngào mà vì nó thật, không mang màu sắc hứa hẹn, càng không phải lời tán tỉnh. Chỉ là một câu nói của người đàn ông đã từng lặng lẽ đi qua nỗi đau của riêng mình, và giờ muốn đứng lại chỉ để tôi còn cảm thấy cô đơn trong đêm nữa.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng như một tiếng thở dài sau lưng anh. Tôi vẫn đứng nguyên trong bóng tối, bàn tay đặt lên bụng như một phản xạ.
Có lẽ… tôi sẽ gọi, vào một đêm nào đó – không phải để được dỗ ngủ, mà để biết vẫn còn ai đó muốn ở lại bên mình, dù chỉ là trong những đêm trắng.