Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:51:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 20 - Rời bỏ quá khứ
Tôi rời viện vào một buổi chiều lặng gió. Trời không mưa, nhưng xám xịt như vừa khóc xong. Bố mẹ đến đón tôi. Họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh. Mẹ nắm tay tôi thật chặt như thể sợ tôi sẽ gục xuống bất cứ lúc nào. Bố thì lái xe, thỉnh thoảng nhìn tôi qua gương chiếu hậu với ánh mắt lặng lẽ, không giấu được sự lo lắng.
Biệt thự ngoại ô hiện ra sau cánh cổng trắng đã quen thuộc, nơi tôi từng sống một mình suốt những tháng ngày mang thai, nơi từng chất chứa bao hồi hộp, yêu thương và cả ảo tưởng về một gia đình nhỏ. Giờ mọi thứ chỉ còn là vỏ rỗng. Tôi bước vào nhà với một vali nhẹ tênh nhưng không hiểu sao vai vẫn thấy nặng trĩu.
Những ngày sau đó, tôi sống trong im lặng, không mở điện thoại, không online, không gặp ai. Tôi chỉ muốn một mình. Tôi trở lại căn phòng cũ. Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí tôi từng để lại: giường gỗ đặt sát cửa sổ, chăn gối có mùi hoa nhài nhẹ, ngăn tủ chứa đồ sơ sinh còn nguyên nhãn mác. Những cuốn sách nuôi dạy trẻ tôi đặt lên giá như một nghi thức chuẩn bị làm mẹ, nhưng chưa quyển nào được đọc quá ba trang – vì tôi từng tin rằng mình còn rất nhiều thời gian để bắt đầu. Trên tường vẫn còn treo bức ảnh siêu âm lần đầu tôi nhìn thấy con. Lúc ấy tôi run đến mức gần như làm rơi tấm phim trong tay bác sĩ. Giờ thì tất cả chỉ là chứng tích của một giấc mơ đã tan.
Tôi trách mình. Trách vì không phát hiện ra sự tồn tại của con sớm hơn. Trách vì đã buông thả bản thân, sống những ngày mịt mù rượu bia, trôi dạt qua những mối quan hệ không tên và những đêm về chẳng còn là chính mình nữa.
“Mẹ xin lỗi con. Ngàn lần xin lỗi. Mẹ chưa từng cảm thấy con là gánh nặng. Chưa từng nghĩ rằng con là sai lầm. Mẹ chỉ... sợ quá. Sợ bản thân mình không đủ tốt để làm mẹ ai đó. Sợ không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con. Nhưng mẹ đã sai. Con đã đến, và con là ánh sáng duy nhất trong quãng đời tăm tối nhất của mẹ. Là con đã kéo mẹ ra khỏi đáy sâu. Giá như mẹ kịp nói với con điều đó… chỉ một lần thôi. Nếu con nghe được… hãy tha thứ cho mẹ. Và nếu có thể, hãy đợi mẹ ở nơi nào đó, nơi không còn chia ly và đau đớn nữa…”
***
Tôi nhớ về khu ký túc xá nhỏ ngày ấy, nơi tôi và Vũ sống cùng nhau như một gia đình thực sự. Anh hay nấu cháo cho tôi những đêm ốm nghén, để phần bánh mì trứng mỗi sáng – những điều nhỏ nhặt mà tôi từng coi là minh chứng của yêu thương. Có lúc tôi thấy mình đủ can đảm để gọi nơi ấy là “nhà”. Có lúc tôi thực sự tin rằng hạnh phúc có thể bắt đầu lại, miễn là có anh và con. Nhưng giờ, không còn con, cũng chẳng còn Vũ.
Sau tất cả những mộng tưởng về một gia đình hạnh phúc, cuối cùng chỉ còn lại tôi, một mình trơ trọi trong căn nhà rộng lớn, giữa tiếng đồng hồ tích tắc và ánh nắng không đủ ấm len qua khung cửa sổ. Tôi không biết ngày mai của mình sẽ bắt đầu như thế nào, trôi qua ra sao, kết thúc thế nào nữa – và có lẽ, tôi cũng chẳng còn muốn biết.
Tôi không khóc nữa. Nước mắt cũng đã cạn rồi. Bố mẹ bảo tôi nên rời khỏi nơi này, đến một vùng đất mới, một đất nước xa lạ với khí hậu dịu dàng hơn, nhịp sống chậm hơn, và không ai biết gì về quá khứ của tôi. Du học – họ gọi thế. Nhưng tôi biết, đó chỉ là cách họ cố đưa tôi rời xa những ký ức đau đớn ở đây, rời xa căn biệt thự từng in bóng hình đứa trẻ chưa kịp chào đời, rời xa khu ký túc xá nhỏ nơi từng có hai người trẻ ngu ngốc sống chung dưới một mái nhà. Rời xa Vũ.
Tôi không phản đối. Tôi chẳng còn gì để giữ. Chẳng có lý do gì để ở lại. Cuộc sống hiện giờ, đối với tôi, chỉ là sự tồn tại. Ngoài kia, người ta vẫn cười, vẫn yêu, vẫn bận rộn chọn váy áo cho buổi hẹn cuối tuần. Còn tôi, chỉ ngồi nhìn mặt trời lặn qua khe cửa sổ, chẳng biết ngày mai đến để làm gì. Ai muốn tôi sống thế nào, tôi sẽ sống thế ấy. Không còn con. Không còn anh. Không còn gì cả.
Tôi thu dọn đồ trong im lặng, bỏ lại những quyển sách cũ, những tấm ảnh, những món quà sinh nhật từng giấu trong hộp kín. Tôi gập chiếc áo khoác len màu kem – thứ từng là món quà sinh nhật Vũ tặng năm ấy. Tay tôi dừng lại, ngón tay vô thức mân mê viền áo đã sờn, rồi tôi gấp nó lại, để nguyên trên giường – không mang theo, vì biết mình sẽ không cần nữa. Mọi thứ thuộc về “trước đây”, tôi đều để lại, như một người chuẩn bị bước vào kiếp sống khác, chỉ mang theo xác chứ không còn hồn.
Từ ngày tôi tỉnh lại trong bệnh viện đến giờ, Vũ chưa một lần xuất hiện. Không tin nhắn. Không cuộc gọi. Không một lời hỏi thăm. Anh có biết tôi sắp rời đi không? Tôi tự hỏi, rồi tự bật cười, cười đến đau nhói cả lồng ngực. Tới giờ này, tôi vẫn còn nhớ tới anh sao? Vẫn còn mong anh sẽ làm điều gì đó ư? Người muốn sẽ tìm cách. Người không muốn sẽ tìm lý do. Việc bố mẹ tôi cấm đoán có thể chỉ là một cái cớ tốt để anh rút lui mà không cảm thấy tội lỗi. Nếu anh thật sự muốn, anh đã làm từ lâu rồi.
Năm tôi 15 tuổi, lần đầu mượn rượu để tỏ tình – anh lạnh lùng nhìn tôi rồi nói:
“Không nhớ thì đừng cố nhớ. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Năm tôi 18 tuổi, sau đêm sinh nhật định mệnh – sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi chờ anh nói một điều gì đó… bất cứ điều gì. Nhưng anh im lặng, để tôi rời đi trong vụn vỡ, như thể đêm đó chưa từng tồn tại.
Khi tôi đăng bức ảnh say xỉn bên cạnh một người đàn ông lạ – tôi biết mình đang gào thét gọi tên anh qua màn hình. Nhưng anh không đến, cũng không một tin nhắn, không một lời trách móc, như thể tôi không còn là ai đó quan trọng nữa.
Nếu anh từng yêu tôi dù chỉ một chút thôi, đã có vô số cơ hội để nói, để giữ tôi lại, để chứng minh rằng tôi không phải là người duy nhất cố níu giữ điều vốn dĩ nên thuộc về cả hai. Nhưng anh chưa từng làm gì cả. Có lẽ là tình yêu của chúng tôi không đủ lớn. Hay đúng hơn là, tình yêu này từ đầu đến cuối, vốn dĩ chỉ đến từ một phía - Tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-20.html.]
***
Sân bay buổi sáng vắng người, nhưng trong lòng tôi là một ga tàu chật ních, ồn ào tiếng chia ly. Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi suốt từ cổng soát vé đến cửa khởi hành, không nói gì ngoài một câu nghẹn ngào:
“Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tôi gật đầu, nở một nụ cười gượng.
Ba đứng cách một khoảng, cố giấu ánh mắt đỏ hoe sau cặp kính cận. Ông chưa bao giờ là người giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng đôi tay run khi đưa tôi hộ chiếu đã nói thay tất cả.
Yến Nhi ôm tôi lần cuối. Nó vùi đầu vào vai tôi, khóc nghẹn.
“Tụi mình sẽ lại gặp nhau. Ở một nơi không còn đau nữa.”
Tôi mím môi, tránh ngoảnh đầu lại, vì tôi biết — một khi ngoảnh đầu, tôi sẽ chẳng thể bước tiếp.
Vũ không đến. Tôi đã biết trước điều đó, đã tự dặn mình không hy vọng. Nhưng giữa hàng ngàn khuôn mặt xa lạ, tôi vẫn vô thức tìm kiếm bóng lưng quen thuộc. Chỉ một lần thôi. Một lần cuối cùng. Ở cổng 4, tôi thấy một dáng người cao gầy đang bước vội. Tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở. Nhưng khi người đó quay mặt lại… không phải anh.
Loa gọi đến chuyến bay của tôi, tôi kéo vali bước đi, nhẹ tênh. Lúc tôi chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh, Yến Nhi chợt níu tay tôi, ánh mắt ngập ngừng.
“Lam này…”
Tôi quay lại, chờ đợi điều gì đó.
“Tao vẫn chưa hiểu hết chuyện giữa mày và chú nhỏ. Nhưng chú nhỏ vốn không phải là người vô tâm, mày cũng biết mà đúng không? Có thể là hiện giờ chú ấy chưa biết phải đối mặt với mày thế nào. Có những nỗi đau… đến mức khiến người ta hèn đi.”
Tôi im lặng, không gật, cũng không lắc, chỉ nhìn Nhi bằng đôi mắt trống rỗng.
“Cảm ơn Nhi.”
Tôi siết chặt quai túi, rồi bước tiếp, đầu không ngoảnh lại.
Máy bay bắt đầu lăn bánh. Qua ô cửa sổ, thành phố thu nhỏ dần, những con đường, hàng cây, và cả những ký ức cũ kỹ… lùi lại phía sau như một cuốn phim đang tua ngược. Máy bay xuyên qua tầng mây, thế giới bên dưới mờ dần trong làn sương trắng xóa. Tôi khép mắt lại. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy lòng mình trống rỗng đến mức nhẹ tênh, không còn đau, cũng chẳng còn hy vọng. Như thể quá khứ đã tan vào tầng không kia, chỉ còn lại tôi – một phiên bản khác, đang học cách tái sinh từ đổ nát.
Dưới bầu trời ấy, tôi để lại tất cả: giấc mơ dang dở, những niềm tin mù quáng, và cả một Hạ Lam đã từng yêu đến kiệt cùng. Từ giây phút này, cô gái ấy đã không còn tồn tại. Và tôi – chỉ còn là cái vỏ xác đang học cách tồn tại, chỉ để một ngày nào đó, nếu có gặp lại anh, tôi có thể mỉm cười – như chưa từng yêu, như chưa từng tan vỡ.