Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:52:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 24 - Sau ánh hào quang

Tôi từng nghĩ, nếu phải đánh đổi cả sự nghiệp để giữ em lại, tôi cũng không ngần ngại. Nhưng cuối cùng, tôi chẳng giữ được gì – không em, cũng chẳng còn giấc mơ. Sau ngày em rời đi, tôi từ chức khỏi tập đoàn nhà họ Hạ sau tám năm gắn bó. Không ồn ào. Không họp báo. Chỉ là một dòng thông báo vỏn vẹn sáu chữ gửi nội bộ: “Tôn Vũ xin từ nhiệm vị trí.”

Tôi tự lập một công ty gaming riêng. Không ai biết tôi lấy động lực từ đâu để cày nát từng khối thời gian, chỉ có tôi hiểu: tôi cần làm việc như một kẻ điên, để không còn thời gian nghĩ về em. Công ty phát triển vượt mong đợi. Tôi nhanh chóng có được những thành công mà người ta phải mất cả đời để chạm đến – gọi vốn triệu đô, mở rộng sang thị trường quốc tế, và liên tục được vinh danh tại những sự kiện lớn trong ngành. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ánh hào quang, nhưng chẳng ai biết, tôi đã đi qua những năm tháng trống rỗng nhất trong đời mình như thế nào.

Còn em – em rời bỏ hoàn toàn thế giới game, từ chối mọi lời mời quay lại thi đấu. Em sang Mỹ học Quản trị Kinh doanh, chuẩn bị tiếp quản tập đoàn. Miumiu – cái tên tôi tự đặt cho em ngày em tám tuổi, từ đó cũng biến mất khỏi bản đồ game Việt. Giống như một cách dứt bỏ sạch sẽ những gì liên quan đến tôi. Không ảnh. Không clip. Không status. Em biến mất khỏi mạng xã hội, khỏi truyền thông. Tôi đã từng gõ tên em hàng trăm lần lên thanh tìm kiếm, nhưng không tìm được gì ngoài những bài báo cũ. Có lẽ em biết tôi sẽ luôn âm thầm dõi theo em từ xa. Và em chọn cách biến mất, không để lại dấu vết – như một cách trừng phạt. Đêm nào tôi cũng mở lại những video livestream cũ của em, nghe lại tiếng em cười, tiếng em tức giận, tiếng em lẩm bẩm mắng tôi “đồ độc tài” khi đang leo rank. Tôi tua đi tua lại những đoạn ấy như một kẻ ăn mày quá khứ, nhặt nhạnh từng mảnh kỷ niệm vụn vỡ để tự ru ngủ mình.

Thông tin hiếm hoi về em chỉ có được qua Yến Nhi. Thỉnh thoảng tôi vẫn giả vờ nhắn hỏi vu vơ: “Nhi, Lam dạo này ổn không?” Nó biết tôi nhớ, nhưng chẳng bao giờ nói thẳng. Nó chỉ kể: em luôn nằm trong top Dean’s List của trường, thành tích học tập nổi bật. Một cô gái thông minh, bản lĩnh và xinh đẹp như em, chắc hẳn không thiếu người theo đuổi. Tôi chỉ dám nghĩ, không dám hỏi. Tôi sợ câu trả lời.

Tôi bắt đầu học cách sống mà không có em, hoặc ít ra là giả vờ như thế. Tôi làm việc không biết mệt mỏi, đẩy công ty phát triển vượt xa kỳ vọng. Thành công đến với tôi như một hệ quả tất yếu. Báo chí gọi tôi là “CEO vàng trong làng công nghệ”, các thương vụ gọi vốn, hợp tác liên tiếp tìm đến. Tôi trở thành hình mẫu lý tưởng: một người đàn ông ngoài ba mươi, quyền lực, độc lập, và độc thân – trọn vẹn trong mắt người khác, nhưng thiếu vắng đến trơ trọi trong chính cuộc đời mình

Không thiếu những cô gái tiếp cận tôi, từ đối tác, nhân viên, cho đến cả diễn viên nổi tiếng, tiểu thư nhà tài phiệt. Có người thậm chí công khai theo đuổi. Tôi đã từng thử mở lòng – vài cuộc hẹn chóng vánh, vài mối quan hệ mờ nhạt. Nhưng không ai đi cùng tôi được quá tháng thứ ba. Không phải vì họ không đủ tốt, mà là vì tim tôi không đủ chỗ. Gia đình tôi cũng bắt đầu sốt ruột. Mẹ tôi gửi cho tôi danh sách “con gái bạn mẹ” mỗi dịp Tết đến, liên tục nhắc chuyện kết hôn. Bà bảo: “Con chọn ai cũng được, miễn là có một gia đình bình thường, có con cái là mẹ mãn nguyện rồi.” Nhưng bà không biết, trái tim tôi đã từng có một gia đình – một tổ ấm nhỏ chỉ tồn tại trong những ước mơ chưa kịp thành hình, và giờ thì đã vỡ nát đến mức chẳng thể hàn gắn.

Tôi tưởng thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ. Nhưng không. Nó chỉ khiến vết thương chai sạn, rồi âm ỉ rỉ m.á.u trong im lặng. Tôi ngày càng ít nói, chỉ làm việc và im lặng. Đến cả Yến Nhi cũng phải thốt lên: “Chú nhỏ, chú giờ chỉ thiếu mỗi cái đầu trọc là lên chùa đi tù được rồi đó?” Tôi cười, không phản bác. Vì nó đúng. Càng thành công, tôi càng cảm thấy kiệt quệ, như thể mọi thứ tôi xây dựng đều chỉ để khỏa lấp một khoảng trống không thể lấp đầy.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy em – lần đầu tiên sau ba năm biệt tích. Không phải đối diện, không phải video call, không phải ảnh cá nhân, mà là một bức hình trên tạp chí. Em nhận lời phỏng vấn báo Thanh Niên – bài viết về du học sinh tiêu biểu của năm. Ngay khi Yến Nhi báo tin, tôi gần như phát cuồng. Ngày nào tôi cũng vào trang báo, cập nhật từng giờ, chỉ để chờ xem gương mặt em. Và rồi, em xuất hiện. Em cắt tóc rồi, nhuộm màu hạt dẻ. Vẫn là gương mặt ấy – thanh tú, dịu dàng nhưng giờ đây toát lên vẻ chín chắn và kiêu hãnh. Em không cười, đôi mắt em không còn lấp lánh như ngày xưa nhìn tôi nữa. Tôi lưu lại bức ảnh, in ép cẩn thận và đặt vào ví, nâng niu như báu vật. Vì đó là thứ duy nhất tôi có thể dùng để “gặp lại em” ở hiện tại.

Tết năm thứ tư em trở về Việt Nam lần đầu tiên. Ba năm trước, mỗi dịp lễ Tết đều là bố mẹ em bay sang thăm. Còn em, chưa từng một lần quay lại kể từ buổi sáng tôi lặng lẽ đứng trong một góc khuất của sân bay năm ấy, nhìn em kéo vali bước đi mà không dám gọi. Yến Nhi bảo em sẽ ở lại Việt Nam hết tháng Giêng, dự đám cưới anh họ rồi mới bay. Nó còn bóng gió: “Chú nhỏ, nếu chú có biểu hiện tốt, cháu sẽ xem xét việc đưa chú đi cùng.” Tôi không trả lời, cũng chẳng cười, nhưng trái tim tôi lại bắt đầu rung lên từng hồi nhức nhối, như thể nó vẫn đang đập vì em, chưa bao giờ ngừng.

Tiệc cưới trên cát trắng

Ba giờ chiều, gió biển Phú Quốc thổi tung mái hiên vải trắng, sóng rì rào như thì thầm lời chúc phúc. Tôi bước xuống xe trong bộ suit đen giản dị, ánh nắng rọi vào mắt làm tôi nheo lại. Và rồi tôi thấy em. Em đứng quay lưng lại, tóc cột gọn gàng, dáng người mảnh mai trong bộ váy maxi trắng, đơn giản nhưng tinh tế. Em đang nói chuyện với một cô gái khác, tiếng cười khe khẽ vang lên – tiếng cười mà tôi từng thuộc lòng từng nhịp.

Đã bốn năm từ cái ngày em rời đi không một lần ngoái lại. Tôi đã mường tượng đủ mọi tình huống gặp lại, đã chuẩn bị cả trăm lời mở đầu. Nhưng giờ đây, chỉ có một chữ duy nhất hiện lên trong đầu tôi: Em vẫn đẹp đến nhói lòng. Tôi định bước tới, nhưng đôi chân như bị ai níu lại. Tôi không biết mình có còn tư cách để gọi tên em nữa hay không.

Yến Nhi tới, đập nhẹ vào vai tôi:

– Nhìn gì dữ vậy, chú nhỏ?

Tôi nhìn nó, nhếch môi:

– Mày nói sẽ giới thiệu bạn trai mới của Lam cho chú gặp mà?

Yến Nhi cười nửa miệng:

– Có ai đâu mà giới thiệu. Bốn năm nay nó sống kín tiếng lắm. Không mạng xã hội, không scandal, không ảnh chụp. Có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa thấy ai được công khai. Có khi vẫn độc thân cũng nên.

Tôi im lặng, trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng. Chẳng lẽ tôi vẫn còn cơ hội?

Buổi tiệc diễn ra vào lúc hoàng hôn. Cô dâu chú rể trao nhau lời thề nguyện trong ánh nắng cuối ngày, xung quanh là tiếng sóng biển, là tiếng cười nói rộn ràng của bạn bè thân hữu. Tôi đứng xa, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi em. Em vẫn im lặng, không náo nhiệt như trước, nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Mãi cho đến khi…

Một người đàn ông cao lớn tiến tới gần bố mẹ em. Tôi nhận ra ông Hạ Long – bố em – đang cười rạng rỡ, bắt tay người đó rồi vỗ vai đầy thân mật. Mẹ em thì cười kín đáo, đầy tự hào, rồi em bước tới. Người đàn ông ấy nghiêng đầu nói gì đó với em. Em chỉ mỉm cười nhẹ, không quá thân mật, nhưng cũng chẳng xa cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-24.html.]

Yến Nhi thở dài:

– Đó là hôn phu tương lai của Hạ Lam. Gia đình hai bên có sắp đặt. Chú nghe qua tên Đông Hùng chưa? Thiếu gia của tập đoàn Đông Gia, hơn Lam sáu tuổi, du học Anh về, cực kỳ thành công trong lĩnh vực tài chính. Đẹp trai, giỏi giang, lại biết cư xử, và quan trọng hơn hết, là hoàn hảo trong mắt phụ huynh. Họ định khi Lam học xong thạc sĩ thì sẽ cưới.

Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa vỡ tan. Không hẳn là ghen tuông, cũng chẳng phải giận dữ – chỉ là một nỗi bất lực nghẹn lại trong cổ họng, như thể mình đang chứng kiến chính bản thân bị đẩy ra ngoài rìa thế giới của em. Yến Nhi liếc nhìn tôi, giọng chậm lại:

– Nhưng Lam không nói gì về chuyện này cả. Chỉ bảo là “sắp tới sẽ có nhiều thay đổi”. Chú biết nó mà, xưa giờ luôn giấu cảm xúc, càng quan trọng càng giấu kỹ.

Tôi cố mỉm cười, nhưng có lẽ nó gượng gạo đến mức Yến Nhi cũng nhận ra.

– Nếu chú không làm gì, thì người ta sẽ làm thay. – Nó nói thêm, rồi bước đi, để lại tôi đứng đó, giữa tiếng sóng biển và những tràng pháo tay chúc mừng vang vọng.

Tôi nhìn về phía Lam. Em vẫn đứng đó, lặng lẽ như một giấc mộng cũ. Gió thổi tung tà váy, ánh hoàng hôn nhuộm hồng lên gương mặt – gương mặt mà tôi từng thuộc nằm lòng từng nét. Gương mặt ấy từng ướt nước mắt khi nằm gọn trong vòng tay tôi, từng rạng rỡ gọi tôi là “chú nhỏ”, rồi giận dỗi vì tôi không chịu nói lời yêu.

Vậy mà giờ đây, giữa đám đông, tôi lại trở thành người ngoài, là một vị khách lặng thầm, chẳng có quyền chạm vào kỷ niệm, cũng chẳng có danh phận để giữ em lại. Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y trong túi áo, cố giữ mình đứng vững. Đã bốn năm, em đã bước ra khỏi bóng tối của chúng ta, trở thành một phiên bản rực rỡ hơn, mạnh mẽ hơn và không cần tôi nữa. Còn tôi, dù có bao nhiêu ánh hào quang ngoài kia, thì trong lòng vẫn chỉ là một người đàn ông với hai bàn tay trắng, đứng giữa cuộc đời rực rỡ của em, chẳng biết bắt đầu lại từ đâu.

Tôi ngồi một góc suốt buổi tiệc, uống không ngừng. Tôi chẳng còn thấy ai – chỉ có hình bóng em nhòa đi trong ly rượu, trong sóng biển, và trong trái tim tôi – thứ chưa từng học cách quên em. Khi đèn bắt đầu lên cho “bữa tiệc chia tay độc thân” của cô dâu chú rể, tôi lảo đảo bước lên sân khấu. Có người định ngăn lại, nhưng DJ thì gật đầu. Họ nhận ra tôi – game thủ từng gây bão toàn châu Á, giờ là CEO nổi tiếng. Tôi không nói gì, chỉ đưa mic lên, nói tên bài hát: “Thay tôi yêu cô ấy”

Tôi bắt đầu hát. Giọng tôi không hay nhưng từng chữ như xé toạc lòng mình. Tôi hát cho em – người đang ngồi giữa đám đông, giả vờ bình thản nâng ly. Tôi hát cho chính tôi – kẻ đã từng có em, rồi đánh mất em, rồi ngây ngô nghĩ rằng vẫn còn cơ hội.

“Người ấy vì thương tôi

Chờ đợi tôi cũng lâu rồi

Mà tình yêu cứ xa vời

Nên cô ấy ngưng đợi

……..

Người yêu của tôi ơi

Hãy tha thứ cho anh

Đã yêu em khi chẳng có chi

Trong cuộc sống

Dành thời gian cho em nhiều hơn

Đã chẳng mất em”

Loading...