Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:53:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 28: Waiting for someone

Tôi trở về từ sân bay khi trời sẩm tối. Mây trôi chậm trên đầu, như thể cũng đang tiếc nuối điều gì đó. Căn phòng vẫn thế. Tủ sách, giường, bàn máy tính… chẳng có gì thay đổi. Chỉ có tôi là khác – như thể bị nhấc ra khỏi một giấc mơ rồi thả vào một khoảng lặng không màu. Có những điều, dù đã chuẩn bị sẵn trong đầu hàng trăm lần, nhưng khi thật sự diễn ra vẫn thấy nghẹn.

Tôi đã nói hết rồi. Những điều từng giữ trong lòng quá lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để nói ra. Cứ ngỡ rằng sau đó sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không, chỉ thấy trống rỗng, như thể vừa đóng lại một cánh cửa mà biết chắc sẽ không có lần mở tiếp theo. Không biết cuộc chia tay này là hai năm hay là mãi mãi? Em không hứa hẹn, không níu, không khóc, không dặn tôi chờ, chỉ có một nụ cười nhẹ dịu như nắng đầu đông, rồi khuất sau cửa soát vé.

Tôi ngồi bất động rất lâu, giữa bóng tối và im lặng, trong những mảnh ký ức chưa kịp xếp lại cho gọn. Chỉ cần khép mắt lại là lại thấy hình ảnh Lam đứng đó, tay kéo vali, chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt là nhìn tôi – thẳng, sâu, và không thể đoán. Em từng biến mất khỏi thế giới của tôi bốn năm, không để lại dấu vết. Lần này, liệu có phải cũng giống như vậy?

Tôi cầm điện thoại lên, rồi đặt xuống. Cái tên quen thuộc trong danh bạ – “Lam 💙” – vẫn còn lưu đó, như một thói quen, nhưng không còn cuộc gọi nào có thể kết nối. Cô ấy không dùng mạng xã hội, không để lại email, không số điện thoại mới – chẳng gì cả. Chỉ để lại tôi, cùng một khoảng trống không đáy. Tôi không biết phải đợi đến bao giờ, và cũng không chắc mình có nên đợi nữa không.

Tôi sống như kẻ mất hồn suốt cả tuần sau đó. Mỗi sáng thức dậy, bản năng đầu tiên là liếc nhìn điện thoại, rồi lại cụp mắt xuống, thất vọng vì không có gì mới. Em không nhắn, không hiện diện, cũng chẳng để lại bất kỳ manh mối nào. Mọi thứ biến mất sạch trơn như lần đầu tiên.

Tôi bắt đầu lặp lại những thói quen cũ, cố dùng công việc để lấp khoảng trống trong đầu, nhưng càng cố quên, ký ức về em lại càng rõ. Từng ánh mắt, tiếng cười, dáng em đứng giữa tiệm sách cũ hiện về như một đoạn phim chiếu chậm. Hai mươi ngày quá ngắn, quá mong manh, đến mức tôi bắt đầu tự hỏi: có phải em chỉ trở về để từ biệt?

Chiều thứ Bảy, tôi đang ngồi thừ trước màn hình thì Yến Nhi xộc vào phòng, tay cầm cốc trà sữa, mặt hí hửng như vừa trúng vé số.

“Có tin sốt dẻo này! Đảm bảo chú rất thích. Nhưng mà nè, cái giá mua tin thì hơi cao đó nha…”

Tôi không buồn ngước lên. “Không hứng.”

“Ờ, thôi vậy, tin về MiuMiu mà, tưởng chú quan tâm.”

Tôi giật mình, cổ họng nghẹn lại.

“…Gì cơ?”

Yến Nhi nghiêng người, chìa điện thoại ra trước mặt tôi. Trên màn hình là giao diện Facebook, tài khoản MiuMiu – cái tên quen thuộc đến đau lòng. Lần cuối cùng em đăng bài là bốn năm trước. Ngay lúc này, một dòng trạng thái mới hiện lên, chỉ vỏn vẹn hai chữ tiếng Anh: “I’m back.”

Bên dưới là bức ảnh em đang đứng trước cổng ký túc xá trường Đại học Stanford, mái tóc buộc cao, tay kéo vali, nụ cười nhẹ đến mức khiến người ta muốn khóc. Tôi như người vừa vớ được phao cứu sinh sau những ngày trôi dạt, vội vã đăng nhập lại Facebook, tay run đến mức gõ sai mật khẩu hai lần. Bức ảnh mới đăng chưa đầy hai tiếng nhưng đã có gần một ngàn lượt like, phần lớn là fan cũ của MiuMiu – những người từng gọi em là “nữ thần”, là “mỹ nhân Liên Minh”.

Tôi ngồi ngắm bức ảnh đó gần một tiếng đồng hồ. Cảm xúc vỡ òa không theo bất kỳ trật tự nào. Đó là lần đầu tiên tôi mỉm cười sau nhiều ngày. Em đã trở lại, ít nhất là với thế giới. Nhưng còn tôi… liệu em có biết tôi cũng đang ở đây, dõi theo từng nhịp thở của em?

Những ngày sau đó, em đăng bài đều đặn. Khi thì một trang sách đang đọc, khi thì vài dòng tâm trạng bâng quơ, hoặc khung cửa sổ nhìn ra bầu trời vàng hoe nắng chiều. Em chẳng làm gì đặc biệt – chỉ đơn giản là “tồn tại” thôi – cũng đủ khiến hàng nghìn người nhấn like, comment, chia sẻ. Còn tôi chỉ dám âm thầm nhấn “thả tim”, không comment, cũng không inbox, sợ làm phiền em. Sợ bị xem là quá nhiều chuyện. Sợ nếu em không trả lời, tôi sẽ chẳng còn lý do gì để hy vọng nữa.

Và rồi, vào một chiều thứ Năm, lúc tôi vừa rời khỏi buổi huấn luyện với team mới, điện thoại hiện thông báo: MiuMiu vừa đăng một bài viết. Chỉ có một câu duy nhất: “Waiting for someone…” Kèm theo là bức ảnh một ly cà phê đen bên cạnh chiếc máy MP3 cũ. Tôi cứ ngồi bất động trước bức ảnh đó, tay nắm chặt điện thoại, trái tim thì loạn nhịp.

Tôi nhận ra ngay chiếc máy MP3 cũ kỹ kia – món quà sinh nhật tôi từng tặng khi em vừa tròn mười ba. Lúc ấy, em từng nói vu vơ một câu: “Cháu hay nghe nhạc lúc đi ngủ. Nhạc nhẹ thôi, dễ mơ đẹp hơn.” Tôi không đáp, nhưng ghi nhớ. Vài hôm sau, tôi mua chiếc máy đó - nhỏ, gọn, đơn giản – đúng kiểu em thích. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn tặng. Vậy mà em vẫn còn giữ nó sau từng ấy năm, như một thói quen chưa từng dứt.

“Waiting for someone...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-28.html.]

Hai chữ đó như rơi vào giữa lòng tôi, khơi lên một tia sáng chênh vênh giữa biển đêm. Người em đang chờ... có thể là tôi không? Tôi mở khung chat, con trỏ nhấp nháy trong ô tin nhắn như một cái bẫy. Tay tôi gõ mấy chữ, rồi xoá, rồi lại viết – do dự mãi cuối cùng cũng gửi đi một dòng: “Đang chờ ai à?”

Chấm hết. Tôi gửi đi, không dấu chấm hỏi, không icon, chỉ là một câu bâng quơ đến tội nghiệp. Tôi tự trấn an: “Chỉ hỏi vậy thôi. Không sao cả.” Rồi lập tức hối hận. Sao lại hỏi câu ngu vậy? Lỡ như em trả lời một cái tên nào khác thì sao? Lỡ như... người em chờ không phải tôi?

Tin nhắn nằm im, không seen. Một giờ. Ba giờ. Đến hết cả một buổi tối dài. Tin nhắn vẫn nằm im lìm. Tôi không dám kiểm tra lại. Cứ mỗi lần mở Messenger, cảm giác thất vọng lại tát vào mặt mình như một gáo nước lạnh.

Đêm đó, tôi uống rượu một mình – lần đầu tiên sau nhiều năm không đụng đến, không phải để giải sầu, cũng không phải để say. Chỉ là đầu tôi đầy ắp câu hỏi mà chẳng có câu nào có lời đáp.

“Em đang chờ ai?”

“Someone đó… có phải là tôi không?”

“Nếu là tôi, tại sao em không trả lời?”

“Hay tôi lại ảo tưởng nữa rồi?”

“Hay em đã có người khác?”

“Là Đông Hùng?”

“Hay ai khác?”

Mỗi câu hỏi là một ly uống cạn. Không nặng nề. Không gào khóc. Chỉ là mệt.

Tôi không nhớ mình đã thiếp đi khi nào. Chỉ biết lúc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa, hắt vào căn phòng lạnh lẽo. Tiếng chuông điện thoại vang liên tục kéo tôi bật dậy. Là trợ lý Mai, giọng hốt hoảng:

“Anh Vũ! Anh đang ở đâu vậy ạ? Có sao không? Hôm nay có buổi đấu thử chiến lược mà team đợi mãi chưa thấy anh tới. Mọi người lo quá…”

Tôi dụi mắt nhìn đồng hồ – đã hơn 8 giờ sáng. Một sự chậm trễ chưa từng có. Tôi xin lỗi qua loa, nói sẽ đến ngay, rồi cúp máy. Trước khi rời khỏi giường, tôi liếc vào màn hình điện thoại. Có một tin nhắn Messenger chưa đọc. Gửi lúc 1:48 sáng, từ em - “Miumiu”

“Nói rõ rồi. Là ‘someone’ đó.”

Tôi ngẩn người. Từng chữ như lăn chậm qua tâm trí tôi, để lại dư âm run rẩy. Someone là tôi. Em thực sự đang chờ tôi. Tôi run tay gõ lại một dòng, chậm và thận trọng như thể sợ mọi thứ tan biến nếu quá nhanh: “Anh tưởng em sẽ không nhắn lại”

Chỉ vài giây sau, em trả lời: “I was sleeping.”

Tôi bật cười. Nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày – nhẹ như gió, nhưng mang theo cả cơn bão đang tan trong lòng tôi. Lúc ấy tôi mới sực nhớ, giữa chúng tôi không chỉ có khoảng cách nửa vòng trái đất, mà còn có cả 14 múi giờ chênh lệch. Khi tôi gửi tin nhắn, bên em vẫn đang chìm trong đêm. Hóa ra em không lặng thinh, không vô tâm, không xa cách. Chỉ là em ngủ thôi, như một điều bình thường đến buồn cười. Vậy mà tôi cả một đêm dài không ngủ, chỉ để tự hành mình bằng những tưởng tượng không có thật.

Loading...