Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:54:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ngồi trong căn phòng khách sạn lặng như tờ, nghe từng tiếng kim giây trên đồng hồ gõ nhịp. Ánh nắng trưa rọi qua rèm cửa, chiếu xiên vào một góc sàn, bụi bay lên lấp lánh như những hạt ký ức mơ hồ còn sót lại từ đêm qua. Gần 11 giờ trưa, cửa phòng khẽ mở. Lam bước vào, tay ôm một chiếc cặp lồng nhỏ, ánh mắt thoáng qua tôi một giây rồi lập tức dời đi — như thể sợ rằng chỉ cần nhìn lâu thêm một chút, mọi điều em cố gắng kìm nén sẽ trào ra.

“Em đoán là anh chưa ăn gì.”

Giọng em nhẹ, đều, nhưng nghe kĩ sẽ thấy có một độ rung mong manh ở đoạn cuối.

Tôi không trả lời. Lam đặt cặp lồng lên bàn, mở ra. Mùi phở bò bốc lên, thân thuộc và dịu dàng đến nhói lòng, là mùi vị của một thời yêu thương rất cũ.

“Phải đi rất xa mới mua được đó,” em nói, mắt vẫn tránh ánh nhìn của tôi. “Mau ăn đi, kẻo nguội.”

Tôi cầm đũa như một cái máy. Nước dùng nóng hổi chạm vào môi, mà sao lòng vẫn lạnh buốt.

Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, rất nhiều điều cần nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Như một cuốn sách bị lật ngược, mỗi chương đều rối loạn, không còn mạch nào để lần theo. Cuối cùng, tôi chọn im lặng.

“Anh đến sao không báo trước?”

Lam lên tiếng trước. Câu hỏi không hẳn là trách, mà như một nốt nhấn vào một đoạn nhạc đã đứt.

Tôi nuốt khan, đặt đũa xuống.

“Anh vốn dĩ… muốn tạo bất ngờ cho em. Nhưng không ngờ bất ngờ lớn hơn lại dành cho anh.”

Một nụ cười nhạt thoáng hiện nơi khóe môi Lam, rồi tắt ngay.

“Bao giờ anh mới chịu thay đổi hả Vũ?”

Lần này, em nhìn tôi, không né tránh.

“Đến thì không báo. Đi cũng không lời từ biệt. Anh không có gì để nói với em hả?”

Tôi khựng lại, n.g.ự.c đau nhói như có ai ấn mạnh. Có điều gì đó dâng lên nơi cổ họng, nghẹn ngào, gấp gáp, như muốn thoát ra, nhưng vẫn kẹt lại đâu đó giữa một nỗi sợ và một thói quen đã quá lâu: thói quen im lặng.

“Tối qua nếu không phải Yến Nhi gọi cho em thì em còn không biết là anh đã đến đây.”

Giọng Lam nghẹn lại. Em đứng dậy, quay lưng về phía tôi. “Rốt cuộc… mục đích anh đến đây là gì hả Vũ? Nếu chỉ để đứng nhìn em hạnh phúc bên người khác thì… không cần.”

Tôi không biết trả lời thế nào. Thực ra, tôi đến đây vì nhớ em, vì tôi không chịu nổi khi nghĩ rằng em đã thật sự thuộc về người khác. Nhưng tôi không dám thừa nhận điều đó, bởi nếu thừa nhận, nghĩa là tôi phải thừa nhận luôn cả sự hèn nhát của chính mình.

Một khoảng lặng kéo dài, nặng nề như lớp sương dày phủ kín căn phòng. rồi Lam thở dài, bước về phía cửa. “Nếu anh vẫn không có gì muốn nói, thì em đi đây. Từ giờ… đừng tìm em nữa, cũng đừng liên lạc.”

Câu nói ấy như một nhát d.a.o dứt khoát, cắt phăng mọi sợi ràng buộc cuối cùng giữa chúng tôi. Tôi bật dậy.

“Lam, đừng đi!”

Tôi chạy tới, vòng tay ôm lấy em từ phía sau. Cơ thể em hơi khựng lại, rồi bắt đầu run lên.

Một giọt nước rơi xuống tay tôi, là nước mắt của em.

Lam quay người lại, đẩy tôi ra, nhưng không đủ mạnh.

“Vì sao…” — em nghẹn giọng — “Vì sao anh cứ luôn tự quyết định mọi thứ như vậy hả Vũ? Anh im lặng rồi biến mất, rồi lại xuất hiện như thể chưa từng có gì xảy ra. Anh có bao giờ nghĩ… em đã phải mệt mỏi và đau như thế nào không?”

Tôi nhìn em. Mái tóc buộc vội, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói chứa cả uất ức lẫn khát khao được yêu một cách đàng hoàng.

“Nếu như em không còn quan tâm nữa,” em nói tiếp, “em đã chẳng đến quán bar. Đã chẳng để lại mẩu giấy. Nhưng cuối cùng… vẫn là em phải bước tới. Còn anh thì luôn lùi lại. Đến một câu yêu em, muốn em đừng đi… cũng không thể nói.”

Em bật khóc nức nở, mỗi tiếng nấc như cứa vào tim tôi. Tôi đứng sững. Hoá ra em vẫn luôn yêu tôi, vẫn luôn chờ tôi một lần mạnh mẽ bước tới để giữ em lại. Mà tôi, lại cứ tưởng yêu là âm thầm hi sinh, là đứng từ xa nhìn em hạnh phúc. Tôi đã sai thật rồi, rất sai. Tôi bước đến, siết chặt em trong vòng tay mình. Mùi hương dịu nhẹ trên tóc em làm tôi thấy mình vừa đánh mất tất cả, vừa may mắn được trả lại.

“Hạ Lam,” tôi thì thầm bên tai em, giọng lạc đi vì nghẹn, “anh yêu em. Anh yêu em… anh yêu em…”

Lam quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên sau bao năm, em không né tránh. Trong đôi mắt đượm buồn ấy không chỉ là nỗi đau, mà còn có cả sự kiên quyết, như thể hôm nay em buộc phải nói ra, dù có vỡ thành trăm mảnh.

“Vũ.” Giọng em không lớn, nhưng từng chữ như xoáy sâu vào tim tôi.

“Em chỉ cần một câu nói của anh thôi. Đêm sinh nhật mười tám tuổi… anh có hối hận không?”

Tôi nhìn em. Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn nói thật nhiều điều, nhưng cổ họng như bị chặn lại. Cuối cùng, tôi khẽ lắc đầu.

“Anh không hối hận. Chưa bao giờ hối hận. Anh cũng không phải vì nhầm em với ai khác. Em chưa từng là thế thân của ai cả, Lam.”

Tôi dừng lại, bởi vì cho dù tôi có nói trăm lần “không hối hận”, thì cũng không thể xóa được ký ức năm đó — ký ức mà tôi gọi nhầm tên một người khác trong khoảnh khắc thân mật nhất giữa hai chúng tôi. Tôi biết em chưa bao giờ hỏi tôi về điều đó. Suốt bao năm qua, em im lặng, nhưng với tôi, sự im lặng ấy còn đau hơn vạn lần lời trách móc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-30.html.]

“Sau đêm đó…” Giọng Lam chùng xuống, run run.

“Anh chỉ cần nói với em một câu thôi: ‘Anh không hối hận.’ Thế là đủ. Chỉ một câu… để em không phải tuyệt vọng đến mức buông bỏ chính mình, buông bỏ cả đứa con đang lớn dần trong em... Nhưng anh đã không nói.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

“Ngày đó ở bệnh viện, em nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và bố em ngoài hành lang. Lúc ấy, em hy vọng… hy vọng đến phát điên rằng anh sẽ làm loạn lên, gào thét đòi vào gặp em, mặc kệ tất cả. Nhưng anh không. Anh im lặng, rồi quay đi như thể… như thể đang chờ sẵn một cái cớ để biến mất.”

Tôi muốn bước tới ôm lấy em, muốn nói rằng tôi đau lòng biết nhường nào khi em mất con, khi em khóc một mình trên bàn sinh, nhưng tôi đã không có mặt. Nhưng tôi biết, giờ đây những lời ấy không còn đủ nữa.

“Bốn năm trước…”

Lam nghẹn lại, nước mắt trào ra.

“Em rời Việt Nam trong tuyệt vọng. Em mất con, mất cả anh. Em tưởng mình đã thật sự buông bỏ được rồi, nhưng ngay cả khi đặt chân lên máy bay, em vẫn ngoái lại… tìm kiếm anh trong đám đông. Chỉ cần anh xuất hiện… chỉ cần một lần thôi.”

Tôi cúi đầu, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đang đ.â.m vào ngực.

“Anh có biết bốn năm qua, em đã sống thế nào không, Vũ?”

Em hỏi, mắt nhìn xoáy vào tôi.

“Có đáng không? Anh vẫn luôn ở đó, vẫn âm thầm làm tất cả cho em, nhưng lại không để em biết. Vậy thì có nghĩa lý gì? Anh để em lúc nào cũng phải đoán tâm ý anh. Đoán xem anh có yêu em không, có cần em không… Em mệt lắm rồi.”

Lam nấc lên, hai tay siết chặt.

“Anh biết cảm giác đó không? Cảm giác mình chẳng đáng gì… chẳng đáng để anh nói một câu yêu thương tử tế, chẳng đáng để anh níu kéo hay giữ lại... Em như một kẻ ngoài lề trong chính câu chuyện tình của mình. Mọi thứ anh đều tự quyết. Tự đến. Tự yêu. Rồi lại tự rời đi”

Từng lời nói như d.a.o cứa vào lòng tôi. Lam đã giữ tất cả những điều này trong bao nhiêu năm? Một mình chịu đựng? Một mình gặm nhấm tổn thương?

Tôi đứng chôn chân trước những lời của em, không còn gì để biện minh, không còn chỗ để trốn chạy. Tất cả những điều Lam nói… đều đúng.

Tôi đã yêu em theo cách ích kỷ nhất có thể - lặng lẽ yêu, lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ hi sinh — rồi tự cho đó là đủ. Nhưng hoá ra, sự im lặng của tôi lại là nhát d.a.o sâu nhất, đẩy em rơi vào vực thẳm không lối thoát. Tôi tiến lại gần, khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt đang trượt dài trên má Lam. Bàn tay em lạnh ngắt, run rẩy.

“Anh xin lỗi.”

Tôi nói, lần đầu tiên sau ngần ấy năm. Không còn là lời xin lỗi thầm thì trong giấc mơ, không phải trong tưởng tượng, mà là ở đây — hiện thực, rõ ràng, và muộn màng.

“Anh xin lỗi vì đã im lặng. Xin lỗi vì đã để em chịu đựng tất cả một mình. Anh cứ nghĩ chỉ cần làm mọi thứ vì em, từ xa, là đủ… Nhưng anh sai rồi, Lam. Rất sai.”

Em không trả lời, nhưng tôi biết em đang lắng nghe. Tôi hít một hơi, như thể gom hết dũng khí đã đánh rơi suốt cả thanh xuân.

“Ngày em mất con… anh không thể tha thứ cho chính mình. Anh sợ đến gần em, sợ ánh mắt em nhìn anh sẽ chất chứa căm hận. Anh không dám đối diện. Vậy nên anh chọn cách rút lui… Nhưng anh không hề biết, chính sự rút lui đó mới là điều khiến em đau đớn nhất.”

Tôi bước đến, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn là một nhịp thở.

“Lam… Anh yêu em. Anh vẫn luôn yêu em. Chưa từng thay đổi. Chưa từng ngừng lại. Chưa từng thôi nhớ em dù chỉ một ngày.”

Tôi cúi xuống, khẽ áp trán mình vào trán em.

“Nếu ngày đó anh nói với em một câu ‘Anh không hối hận’, liệu em có ở lại không?”

Tôi hỏi, giọng run lên, như thể chính bản thân cũng không dám đối diện với câu trả lời. Lam khẽ nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào môi tôi – mằn mặn, nóng hổi.

“Có lẽ…” em thì thầm, “...em đã không rời đi trong tuyệt vọng như thế.”

Một khoảng lặng trùm xuống, tưởng chừng thời gian cũng ngừng trôi. Căn phòng khách sạn nhỏ bé như bóp nghẹt lấy cả hai chúng tôi, giam hãm quá khứ và hiện tại trong một nỗi tiếc nuối chồng chất. Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Lam, sợ chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến như một giấc mơ.

“Đừng đi nữa, Lam,” tôi nói, không còn là lời xin lỗi hay dỗ dành, mà là lời cầu khẩn của một kẻ đã đánh mất quá nhiều. “Nếu em vẫn còn chút tin tưởng nào dành cho anh, hãy để anh được làm lại. Dù chỉ một lần thôi, cho anh cơ hội để yêu em đúng cách. Đừng buông tay… đừng để anh lại một mình nữa.”

Lam mở mắt, đôi mắt ướt nhòe nhưng ánh lên tia nhìn kiên quyết. Em chạm nhẹ vào má tôi, rồi nói, rất khẽ: “Em đã rời đi một lần… và em đã mất rất nhiều. Nếu lần này em ở lại, Vũ, anh có chắc là sẽ không để em lạc mất lần nữa không?”

Tôi không do dự gật đầu. “Anh không chắc điều gì trên đời này nữa, nhưng có một điều anh biết rõ: Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”

Lam không nói gì thêm, em tựa đầu vào vai tôi, lặng lẽ khóc.

Ngoài kia, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng rọi xuyên qua tấm rèm, trải dài lên sàn nhà, nơi những vệt bụi lấp lánh như kim tuyến đang lơ lửng — giống như những ký ức cũ đang dần được thắp sáng lại, không còn mờ mịt nữa.

Có lẽ, chúng tôi đã chạm đến đáy cùng của đớn đau, chỉ để hiểu được rằng, đôi khi tình yêu không cần quá nhiều lời hoa mỹ, mà chỉ cần một lần dám đứng lại, một lần dám níu giữ, và một lần dám nói: Anh yêu em.

 

Loading...