Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:44:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4 – Miumiu lên sàn
Tôi mười lăm tuổi, còn chú nhỏ thì đã không còn là “chú nhỏ” của tôi nữa.
Sau năm năm gia nhập tập đoàn game của ba, Tôn Vũ từ một game thủ ngổ ngáo đã trở thành cái tên không ai trong giới eSports là không biết.
“Huyền thoại sống của AOE – người từng dẫn dắt một đội non trẻ lật kèo vô địch toàn quốc.”
“Hiện tượng của LOL – chỉ mất hai năm để trở thành HLV trưởng, đưa đội trẻ lọt top 3 khu vực.”
Chú tự lập từ sớm. Không nhận một đồng trợ cấp từ gia đình, dù mang danh là thiếu gia bất động sản phố núi. Chú tự mua xe, dọn ra ở riêng, rồi dùng chính những khoản tiền thưởng từ các giải đấu để lập công ty đào tạo tuyển thủ trẻ. Công ty đó sau này là nơi tôi thi tuyển. Không cửa sau. Không ưu ái.
Tôi tham gia đợt tuyển sinh đầu tiên với tư cách là ứng viên trẻ nhất, và là nữ game thủ duy nhất giữa hơn ba trăm hồ sơ. Trước mặt là hàng trăm đối thủ. Sau lưng là ánh mắt của chú. Tôi không thể thua, và cũng chưa bao giờ quen thua.
Những ngày đầu ở ký túc xá, tôi ngủ giường tầng hai, sát cửa sổ, cạnh phòng máy phụ. Không có đặc quyền. Không có biệt đãi. Mỗi ngày bắt đầu lúc sáu giờ sáng bằng các bài tập thể lực, ăn sáng trong im lặng. Sau đó là mười tiếng luyện tập không ngừng nghỉ trong phòng máy lạnh buốt, ngập tiếng gõ bàn phím và click chuột, và cả những lời la mắng khi trận đấu đi lệch nhịp. Những buổi họp chiến thuật, những trận scrim với đội bạn, những lần xem lại replay để m.ổ x.ẻ lỗi sai... Cường độ ấy có thể bào mòn ý chí của bất kỳ ai. Lịch trình không một kẽ hở, không có ưu tiên nào dành riêng cho “con gái sếp lớn”, thậm chí còn khắt khe hơn. Nhưng trong từ điển của tôi không có hai chữ “đầu hàng”. Dù ở trường hay trong game, tôi đều m.á.u lửa. Có lần bị camp đường dưới suốt mười phút, tôi vẫn lật kèo bằng pha xử lý khiến cả phòng đấu đứng bật dậy. Có hôm bị chú Vũ mắng vì tự ý pick tướng, tôi cãi lại: “Nhưng cháu biết mình sẽ thắng.”
Và tôi đã thắng thật. Không phải vì tôi cứng đầu, mà vì tôi hiểu rõ giới hạn của mình ở đâu, và vì tôi tin, chú cũng đang dõi theo.
Một tuần sau buổi casting đầu tiên, tôi được xếp vào đội hình tiềm năng. Ba tuần sau, tôi được giữ lại. Bốn tháng sau, tôi chính thức có tên trong đội tuyển trẻ, do chính chú huấn luyện, với nickname thi đấu: Miumiu.
Chú Vũ, người từng là ánh sáng đầu đời của tôi, giờ là huấn luyện viên mẫu mực: kỷ luật, lạnh lùng, đúng chuẩn “idol học đường”. Chú luôn xuất hiện đúng giờ, giọng trầm và nghiêm khắc:
“Check bảng chiến thuật trước khi vào game.”
“Không được solo khi chưa có tín hiệu ping.”
“Miumiu, cháu đang đánh theo cảm tính. Sửa lại đi.”
Chú vẫn gọi tôi là “Miumiu”, cách gọi quen thuộc suốt bao năm. Nhưng trước mặt mọi người, tôi là Hạ Lam – tuyển thủ chính thức, người không được phép dựa dẫm vào ai, kể cả chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-4.html.]
Thời gian đầu, tôi không quen với sự lạnh lùng ấy, không quen ánh mắt nghiêm khắc khi phân tích sai lầm, không quen cái nhíu mày khi tôi đánh lệch nhịp đội hình. Không có dịu dàng, không có nuông chiều. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị nhắc nhở công khai trước mặt cả team. Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn là người đứng đầu. Điểm thi cao nhất. Vòng bảng MVP. Thậm chí đi casting cũng chẳng bao giờ trượt. Ở đâu có tôi, ở đó có spotlight. Vậy mà hôm ấy, ngay giữa buổi scrim căng như dây đàn, tôi miss trụ 2 trong pha giao tranh 4v5, và chú nói đúng ba từ: “Đánh như mù.”
Không nặng nề. Không thô tục. Nhưng lại đau không tưởng. Không ai dám lên tiếng. Không ai bênh vực. Cả đội im lặng, chỉ có tiếng gõ phím lách cách. Tôi siết tay, môi cắn chặt, cố giữ mặt tỉnh bơ – nhưng trong lòng thì như có cái gì đó đang vỡ. Không phải vì chú nói sai. Tôi biết mình đã đánh sai. Tôi cũng không yếu đuối đến mức bật khóc vì một lời mắng. Nhưng đó là lần đầu tiên, người luôn dịu dàng với tôi, người từng lặng lẽ chờ tôi livestream kết thúc để dặn uống nước gừng cho ấm họng, lại thẳng tay chỉ trích như thể tôi chẳng là gì cả. Và cũng chính lúc ấy, tôi hiểu một điều: Đây không phải sân chơi. Đây là chiến trường. Nếu đã chọn bước vào, thì không được phép yếu lòng.
Tối hôm đó, tôi không về ngay. Ngồi lại trong phòng tập đến hơn 1 giờ sáng, tôi mở lại toàn bộ đoạn replay. Ghi từng khung hình, đếm từng mili giây, phân tích từng pixel bản đồ. Tôi muốn hiểu lý do vì sao mình bị chửi. Và quan trọng hơn, tôi muốn đảm bảo: sẽ không có lần thứ hai. Phòng tập lúc khuya lạnh hơn bình thường. Ánh đèn từ màn hình nhấp nháy lờ mờ trên khuôn mặt tôi. Mắt vẫn dán vào replay, tay vẫn ghi chép như một cái máy – nhưng đầu óc thì đang trôi đi nơi khác.
Tôi nhớ một chiều mưa năm nào. Ngày ấy tôi mới lớp Bảy. Trời đổ mưa bất chợt sau buổi stream nhỏ của tôi. Cả sân trường vắng tanh, chỉ còn tôi đứng nép dưới mái hiên, ôm cái balo nặng trĩu, lặng lẽ nhìn mưa trắng xóa. Khi ấy, chẳng ai đến đón. Điện thoại hết pin. Tôi cắn môi, tự nhủ sẽ tự đi bộ về, thì đúng lúc đó, một chiếc ô xanh rêu lặng lẽ mở ra bên cạnh tôi.
Chú đứng đó, tay cầm ô, áo sơ mi ướt đẫm nước mưa, ánh mắt không hề trách mắng hay hỏi han, chỉ nhẹ nhàng chìa tay ra: “Đi thôi, Miu.” Chú không hề hỏi vì sao tôi chưa về, cũng chẳng tỏ ra sốt ruột; chú chỉ bước chậm rãi bên cạnh tôi trong suốt quãng đường mưa trắng xóa, một tay che ô gần hết cho tôi, trong khi vai chú vẫn ướt sũng. Tôi cứ ngẩng lên nhìn chú suốt đoạn đường đó, ánh đèn vàng từ cửa tiệm hắt lên mặt chú, dịu dàng như thể cả thế giới chỉ còn mỗi chúng tôi. Tôi từng nghĩ: nếu sau này mình lớn lên, người đầu tiên mình muốn sánh vai dưới cơn mưa, sẽ vẫn là chú.
Nhưng giờ đây, người ấy đang ngồi ở phòng huấn luyện bên cạnh, không còn là người cầm ô cho tôi nữa, mà là người đã mắng thẳng mặt tôi trước cả team: “Đánh như mù.”. Tôi siết bút và thở sâu, ký ức ùa về như tiếng mưa dội xuống mái tôn năm ấy. Lý trí gào lên trong đầu rằng tôi phải tập trung, rằng tôi ở đây để chứng minh thực lực. Nhưng tim tôi thì khẽ thì thầm, chỉ mong một lần nữa được chú dịu dàng như ngày mưa ấy.
Tôi quay lại màn hình, xóa sạch dòng ghi chú ban nãy, và viết lại từ đầ, gọn gàng, không chỗ cho cảm xúc, không chỗ cho sai sót. Bởi vì tôi biết nếu còn để tim mình lệch nhịp một giây nào nữa, tôi sẽ không thể đi xa được trong thế giới này. Tôi không sợ bị mắng. Tôi chỉ sợ không còn được chú nhìn thấy nữa. Và cũng từ chính những ngày đó, tôi học được cách trưởng thành.
Tôi học cách quan sát và kiểm soát trận đấu như một người dẫn dắt thật sự, học cách giao tiếp ngắn gọn, súc tích, xử lý tình huống trong 0.3 giây và không được phép mắc lỗi lần hai. Tôi học cách kìm nén nước mắt khi bị mắng trước cả team, học cách cắn răng chịu đựng những lời phê bình khắt khe từ chính người mà tôi quan tâm nhất.
Và dần dần, chú bắt đầu để ý. Chú hỏi tôi về setup máy, về cách build đồ, về cảm giác tay. Những buổi tập kéo dài đến 11h đêm, chú vẫn nhắc tôi ăn đủ bữa. Những hôm tôi ho nhẹ, chú sẽ đưa nước ấm pha mật ong. Dần dần, chú không còn xoa đầu tôi mỗi lần đi ngang qua nữa. Ánh mắt chú nhìn tôi trong các trận đấu trở nên khác đi, không còn là cái nhìn của một người lớn dành cho cô cháu nhỏ, mà là sự tập trung, cân nhắc, thậm chí là tin tưởng của một huấn luyện viên dành cho một tuyển thủ quan trọng.
Chúng tôi vẫn giữ đúng vai trò. Tôi vẫn gọi chú là “chú Vũ” trước mặt mọi người, vẫn lễ phép trong mọi cuộc họp, vẫn tuân thủ kỷ luật đến từng chi tiết. Nhưng giữa những buổi tập căng thẳng, có lúc tôi bắt gặp ánh mắt chú nhìn mình chậm hơn một nhịp, như thể đang lặng lẽ quan sát, đánh giá, hoặc đơn giản chỉ là chú đang thấy tôi trưởng thành.
Tôi không biết từ bao giờ trong lòng mình nhen nhóm một thứ cảm xúc mơ hồ, không phải kiểu rung động trẻ con nữa, mà là điều gì đó sâu hơn, nhưng tôi không dám gọi tên.
Chú vẫn quan tâm tôi như từ trước đến giờ. Có hôm thấy tôi bị đau cổ tay sau một buổi scrim kéo dài, chú đưa tôi thuốc xoa bóp, giọng trầm nhưng dứt khoát: “Đừng cố quá. Cổ tay game thủ không thay được đâu.”
Lại có lần tôi bị điểm kiểm tra Văn thấp, buồn rầu chẳng nói chuyện với ai, chú gửi cho tôi một bài bình giảng hay và nhắn: “Miumiu không chỉ cần mạnh trong game. Ngoài đời cũng phải sắc sảo.” Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy hàng chục lần, không biết vì sao trái tim mình đập nhanh đến thế. Có lẽ cũng chính từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đang bước dần vào một vùng cấm. Tôi biết mình không được phép vượt quá giới hạn, không được phép nuôi một thứ tình cảm không tên dành cho chú, người đang dìu dắt tôi mỗi ngày, đang đặt niềm tin vào tôi như một học trò thực thụ.
Chúng tôi có một mối liên kết đặc biệt, nhưng đó không phải là lý do để tôi tự cho phép bản thân mơ mộng. Tôi tự nhắc mình: Hạ Lam, mày vào đây vì muốn chứng minh thực lực, không phải để tìm kiếm thứ tình cảm viển vông. Tôi tự đặt ra cho mình những quy tắc nghiêm ngặt: không được lén nhìn chú trong lúc họp đội, không được giữ lại những câu nói ngắn ngủi của chú như một kẻ ngốc, không được cảm thấy đặc biệt chỉ vì chú đưa cho mình lọ thuốc xoa bóp. Và trên hết, không được phép rung động, không được mơ mộng. Nhưng tôi quên mất một điều: Con tim, một khi đã lỡ rung động, thì chẳng bộ quy tắc nào có thể khiến nó dừng lại cả.