Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:45:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Miumiu nổi loạn

Tôi – mười lăm tuổi – lần đầu tiên biết mình đã yêu, và cũng là lần đầu tiên biết mùi vị thất tình.

Không phải những rung động mơ hồ hay cảm giác ngưỡng mộ đơn thuần nữa. Đó là một thứ cảm xúc vừa âm ỉ, vừa mãnh liệt, như thể ngọn lửa nhỏ bị gió quật vào, chập chờn nhưng không tắt.

Tôi đã từng tự tin mình có cơ hội. Tôi từng nghĩ, nếu đủ giỏi, đủ nỗ lực, đủ gần... thì một ngày nào đó, chú sẽ nhìn tôi khác đi, dù chỉ một chút thôi cũng được. Nhưng ánh mắt chú dành cho chị Nguyệt luôn mang theo một thứ gì đó rất khác, có nỗi ám ảnh, dịu dàng, tiếc nuối, và có lẽ cả tình yêu chưa dứt.

Tôi bắt đầu nhận ra điều đó trong một buổi chiều oi nồng, khi nhìn thấy chú nhỏ và Ánh Nguyệt đứng nói chuyện cạnh hành lang phòng tập. Chú đưa tay giúp chị Nguyệt gỡ sợi tóc dính trên má. Một cử chỉ rất khẽ thôi, rất tự nhiên, như đã làm không biết bao nhiêu lần trong quá khứ. Khoảnh khắc chị ấy đứng cạnh chú, tôi nhận ra mình chẳng là gì cả, không phải đối thủ, không cùng thế giới, không có cửa. Ánh Nguyệt không cố gắng nổi bật, không phấn đấu để được công nhận. Chị ấy chỉ cần đến, là Vũ sẽ tự động lùi lại một bước, để trống chỗ bên cạnh mình.

Tôi đứng từ xa, không dám lại gần, cổ họng đắng ngắt. Có một vệt gì đó rất nóng chảy từ trong n.g.ự.c lan ra khắp người. Tôi quay mặt đi, cắm lại dây chuột bằng đôi tay run rẩy, cố giấu tất cả vào im lặng, nhưng chẳng ai thấy cả.

Hôm đó, tôi chơi như máy, không c.h.ế.t mạng nào, không miss kỹ năng nào. Mắt tôi vẫn lia map, tai vẫn nghe call, nhưng đầu thì trống rỗng. Đến khi trận đấu kết thúc, chú bước lại. Tôi nghĩ chú sẽ khen, dù chỉ một từ, ...nhưng chú chỉ nói: 'Miumiu, lần sau lưu ý đoạn early, cháu farm hơi lệch nhịp đấy' — rồi đi thẳng, giọng hoàn toàn bình thường, như thể hôm nay chẳng có gì đặc biệt. Tôi bật cười, cay đắng như nuốt phải mảnh thủy tinh. Ừ thì, đúng là chẳng có gì đặc biệt với chú. Còn với tôi, đó là ngày tôi lần đầu biết rung động cũng có thể đau đến vậy. Tôi đã yêu, và tôi biết, trong tình yêu này, tôi không có lấy một cơ hội.

Vũ hơn tôi mười tuổi, là bạn trai của người con gái mà chú đã yêu suốt cả tuổi thanh xuân, là người tôi luôn gọi là “chú nhỏ” suốt gần một thập kỷ, là thần tượng mà tôi từng chạy theo từ lúc tám tuổi, chỉ để được khen một câu “giỏi lắm Miu”. Với chú, tôi mãi chỉ là cô cháu gái thông minh, học trò xuất sắc, đồng đội đáng tin cậy.

“Cháu cần cải thiện khả năng xử lý tình huống đầu trận. Cứ xoay chuột chậm thế này thì dù farm tốt cũng chẳng khác gì bị lùa.”

Giọng chú vang lên trong một buổi review chiến thuật, chẳng có một chút nhẹ nhàng nào, cũng không có ánh nhìn dịu dàng dành riêng cho tôi. Ánh mắt của chú, giọng nói của chú, từ đầu đến cuối, đều dành cho công việc.

“Vâng,” tôi đáp, không cãi lại dù trong lòng chẳng phục.

Tôi bắt đầu né tránh chú – cúi đầu mỗi lần bị ánh mắt ấy chạm phải, giật mình khi chú chạm nhẹ vai để chỉ điều gì đó trên màn hình. Tôi ghét cảm giác đó, ghét cái cách mình cứ đứng ngoài rìa, không đủ tuổi, không đủ tư cách, không đủ mọi thứ để bước qua ranh giới vô hình giữa tôi và chú nhỏ. Thế là tôi quyết định thử yêu người khác.

Tôi nhận lời đi chơi với một thiếu gia bất động sản đẹp trai, phong độ, học trường quốc tế. Tôi trò chuyện với một hot streamer nổi tiếng, nói chuyện duyên dáng. Tôi hẹn hò với một học bá người Hàn Quốc, biết nấu ăn và luôn tặng tôi những món quà đắt tiền. Tất cả bọn họ đều thích tôi, khen tôi giỏi giang, cuốn hút, cá tính.

Tôi cười với họ, nói những câu đùa ngọt ngào, nắm tay họ đi qua những buổi hẹn dài. Tôi trang điểm đậm hơn, ăn mặc táo bạo hơn, càng lúc càng chơi ngông, cả trong game lẫn ngoài đời. Nhưng không ai trong số họ khiến tôi quên được chú. Tôi nhớ ánh mắt lạnh nhạt mà dịu dàng của chú mỗi lần tôi giả vờ đau tay để tránh luyện tập. Nhớ cái chau mày quen thuộc khi tôi mất tập trung giữa trận, và câu nhắc: “Tập trung đi, Miu. Cháu nghĩ đây là sân chơi à?”

Tôi nhớ cả việc chú đưa cho tôi chai nước đúng loại tôi hay uống, lấy phần snack tôi thích mà chẳng cần hỏi. Những điều nhỏ xíu, vụn vặt nhưng không ai khác từng làm vậy. Tôi đã thử nhiều cách để quên, nhưng càng cố quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng đau.

Tôi bắt đầu nổi loạn thật sự. Tôi bỏ tập, về nhà muộn, nốc nước tăng lực như uống nước lọc, thay ảnh đại diện bằng hình vẽ gợi cảm, nhắn những tin nhạy cảm cho mấy người mà trước đây tôi từng thấy tầm thường. Tôi cười phá lên trong các buổi tiệc, uống cạn ly rượu đầu tiên trong đời. Nhưng khi về nhà, tôi khóa cửa, chui vào phòng, gỡ lớp trang điểm nặng nề, và bật khóc như một đứa trẻ.

Tôi là một con thú bị thương, cố gồng lên mạnh mẽ, cố tỏ ra bất cần, nhưng càng gồng, càng thấy trống rỗng. Đôi lúc tôi tự hỏi: Chẳng lẽ chú không thấy? Không thấy tôi đang trượt dài? Không thấy tôi không còn là Miumiu của trước kia?

Chú thấy, và chú hỏi.

“Dạo này Miumiu sao thế? Có chuyện gì thì nói với chú.”

Tôi cười, rồi đáp bâng quơ:

“Không sao cả. Cháu chỉ đang … trưởng thành.”

Chú nhìn tôi rất lâu, như muốn nói gì đó, nhưng rồi im lặng. Cho đến một đêm mưa lớn, điện thoại tôi rung lên với tin nhắn từ chú: “Ngày mai có scrim, 7 giờ tối, đừng quên.”

Vẫn là giọng điệu ấy, ngắn gọn, chuyên nghiệp, không một câu dư thừa. Tôi ngồi lặng trong bóng tối, nhìn dòng chữ ấy như vừa nhận một bản án. Ừ. Chú vẫn quan tâm tôi, nhưng chỉ như một đồng đội, một học trò, một cô cháu gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-7.html.]

Tôi tắt màn hình, rồi ném điện thoại lên giường, và bật cười chua chát. Được thôi. Nếu đã không thể là công chúa của ai đó, thì tôi sẽ trở thành phù thủy.

Tôi – Miumiu – từ giờ sẽ không để ai làm mình tổn thương nữa, dù là chú hay bất kỳ ai khác.

Tôi đến quán bar lần đầu tiên trong đời, với một hotboy nổi tiếng trong giới ăn chơi, người mà trước đây tôi từng thấy đáng khinh. Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc đập vào tai như muốn nổ tung màng nhĩ. Tôi mặc chiếc váy ôm sát mà trợ lý stylist riêng từng bảo là “đắt nhất trong bộ sưu tập hè”, tô son đỏ rực và nhấp ly cocktail cứ như mình sinh ra để thuộc về nơi này.

Người ta nhìn tôi. Bọn con trai vây quanh tôi. Hắn ta đặt tay lên eo tôi và tôi không đẩy ra, không phải vì thích, mà vì tôi muốn xem mình có thể đi xa đến mức nào để quên được một người.

Tôi uống. Ly thứ ba. Thứ năm. Tôi không còn nhớ là bao nhiêu. Tôi nhớ mình cười phá lên khi hắn thì thầm điều gì đó vào tai. Tôi nhớ mình gọi thêm rượu mạnh và nhảy điên cuồng trên nền nhạc. Tôi nhớ rõ khoảnh khắc mình tự hỏi: Giờ này chú đang làm gì? Có biết cháu gái ngoan của chú đang nổi loạn đến mức nào không? Rồi mọi thứ nhòe dần. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng người ta gọi tên tôi, có tiếng ai đó la lên và tôi ngất vào lòng một gã đàn ông chẳng rõ mặt. Cảm giác cuối cùng tôi còn nhớ được là mùi áo hoodie quen thuộc, giọng nói trầm trầm quen thuộc, cánh tay vững chắc bế tôi lên giữa đám đông ồn ã:

Đủ rồi, Miu. Đi về.

Tôi vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay ấy.

Cháu không về!

Chú nghĩ mình là ai mà quản được cháu? Chú là gì của cháu mà luôn ra lệnh vậy hả?

Vũ siết chặt cánh tay tôi, lần đầu tiên trong đời tôi thấy ánh mắt chú đỏ lên như thế:

Rốt cuộc thì cháu đang phát điên vì cái gì vậy, Miu?

Tôi gào lên, giọng lạc đi vì vừa giận vừa đau:

Vì chú đấy! Vì cái cách chú luôn quan tâm mà không bao giờ bước gần thêm một chút! Vì chú cứ dịu dàng như thể cháu là con bé tám tuổi, trong khi cháu đã lớn từ lâu rồi! Vì cái tên Ánh Nguyệt mà chú nhắc đến trong cơn say! Vì…

Tôi nghẹn lại, lồng n.g.ự.c đau thắt, nhưng tôi đã lỡ nói rồi. Say rồi, đau quá rồi.

…Vì em yêu chú, Vũ à. Yêu đến phát điên lên được!

Không gian xung quanh dường như đóng băng. Nhạc vẫn ầm ầm ngoài kia, người vẫn nhảy loạn, nhưng thế giới của tôi chỉ còn mỗi hơi thở gấp gáp của chú nhỏ, và đôi mắt mở to như thể chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy lời này.

Một giây. Hai giây. Ba giây…

Rồi chú cúi đầu xuống, giọng khản đặc, lặng như một vết cắt:

Cháu sẽ hối hận khi tỉnh lại.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lả chả:

Không. Em chỉ hối hận nếu cứ mãi không nói.

Và rồi tôi gục vào n.g.ự.c chú, khóc như đứa trẻ. Hơi ấm ấy siết chặt lấy tôi, không phải của chú nhỏ, không phải của mentor, không phải người thay bố dọn dẹp mớ hỗn độn sau lưng tôi, mà là của người đàn ông tôi đã yêu, từ năm tám tuổi đến tận đêm nay.

 

Loading...