Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:46:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 9: Miền ký ức không tên
Ba năm đó, tôi lặng lẽ chứng kiến tình yêu giữa chú và Ánh Nguyệt, một tình yêu rất lạ. Không ôm. Không ôm, không hôn, không nắm tay, không một lời xưng hô thân mật – chỉ là ánh mắt. Là những lần chú nhìn chị, như thể đang chờ đợi một tín hiệu mỏng manh; là những nụ cười dịu dàng từ chị, nhưng chưa bao giờ là một bước gần hơn. Tôi từng nghĩ chị giữ kẽ vì tế nhị, nhưng dần dần, tôi hiểu, đó là một khoảng cách có chủ ý. Và chú nhỏ, người đàn ông vẫn luôn chủ động với cả thế giới, lại lùi bước trước một người duy nhất - Ánh Nguyệt. Tôi bắt gặp những lần chú dõi theo chị khi chị quay đi. Ánh nhìn ấy không giống người đang yêu, mà giống người đang tiếc.
Rồi đêm đó đến cũng đến, đêm của sự thật. Chị Nguyệt phát bệnh giữa đêm, đầu đau như muốn vỡ, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi hốt hoảng gọi chú. Chú lao vào phòng, ôm chặt lấy chị, ra lệnh: “Gọi bác sĩ ngay.” Giữa cơn mê sảng, chị lặp đi lặp lại một cái tên, không phải Tôn Vũ, không phải chú, mà là Quang Minh. Tôi c.h.ế.t lặng. Chú cũng đứng khựng lại. Tay chú khẽ run, nhưng vẫn kịp đỡ lấy chị khỏi ngã.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy giữa họ tồn tại một điều mà tôi không thể chen vào. Không phải vì tôi không đủ tốt, mà là tôi đến trễ. Một bước chân thôi, cũng vẫn là sau. Tôi đứng đó, như kẻ thứ ba trong chính căn nhà của mình. Giữa tiếng thở gấp và những giọt mồ hôi của chị, tôi thấy trái tim chú như trượt khỏi tay tôi, rơi về một khoảng ký ức mà tôi không có quyền bước vào. Tôi quay đi, giả vờ như không thấy, nhưng trái tim thì đã chao đảo.
Tôi tưởng mình biết nhiều, hiểu hết. Hóa ra tôi chẳng hiểu gì cả. Họ không phải người yêu, chưa từng là người yêu, cũng không phải một đôi lặng thầm chờ ngày chín muồi. Họ là hai con người mắc kẹt giữa một mối quan hệ dở dang, người này mãi đợi, người kia mãi trốn. Chị Nguyệt vẫn nhắc một cái tên cũ. Còn chú nhỏ đã dùng cả thanh xuân để ở bên một người chưa từng yêu mình. Tôi chưa từng hỏi. Nhưng đêm đó, chính chú là người kể.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách sau khi chị đã ngủ lại. Đèn mờ, không gian im ắng đến lạ. Chú cầm ly nước, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, như thể đang lạc vào một thế giới khác. ‘Cô ấy… từng có một người. Tên là Quang Minh.’ Tôi lặng im. ‘Họ là thanh xuân của nhau – là thơ, là nhạc, là mọi điều đẹp đẽ nhất.’ Chú cười, nhẹ như gió thoảng. ‘Còn chú… chỉ là người đến sau. Người ở cạnh khi cô ấy không còn là Ánh Nguyệt hồn nhiên vô tư như ngày xưa nữa.”
Chú cười, nhẹ như gió thoảng: “Người ta bảo kỷ niệm thì nên giữ lại. Nhưng chú giữ lâu đến mức… quên mất cách buông.”
Tôi hỏi khẽ: “Nếu một ngày… chị ấy nhớ lại thì sao?”
Chú nhìn tôi rất lâu.
“Chú từng mong điều đó mỗi ngày. Nhưng giờ… chú không chắc nữa.”
Tôi nhìn chú, không còn với ánh mắt kỳ vọng, mà là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy người đàn ông ấy đang mỏi mệt, không còn cái vẻ ngông cuồng của ngày xưa, không còn ánh mắt bất cần như năm nào. Chú ngồi đó, cúi đầu, nhấp một ngụm nước nhỏ, bàn tay đưa lên vò tóc trong vô thức như người vừa đánh mất điều gì. Tôi đứng từ xa, nhìn thấy hết.
Tôi từng nghĩ, chú là người không bao giờ gục ngã, là kiểu người dù cả thế giới quay lưng vẫn cười nửa miệng: “Không sao.” Nhưng tối đó, tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt chú tắt đi một giây rất thật, như thể có điều gì trong chú đã vỡ, âm thầm và không cứu vãn được. Tôi bỗng nhớ tới câu ai đó từng nói: “Đôi khi người ta không thay đổi, chỉ là không còn sức để như xưa nữa.”
Lần đầu tiên, tôi thấy mình không còn là cô bé mười tám tuổi non nớt. Tôi chỉ muốn đến gần và nói: “Chú có thể tựa vào em một chút… nếu thấy mệt.” Tôi không biết vì sao, nhưng đêm đó, tôi đã khóc, không phải vì ghen, cũng không phải vì tủi, mà vì lần đầu tiên trong đời, tôi thấy chú nhỏ cũng cô đơn, như chính tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-9.html.]
Tôi lên mạng tìm cái tên Quang Minh. Ảnh hiện ra: một người đàn ông đeo kính, gương mặt góc cạnh, khí chất bác học, không đẹp trai bằng chú nhỏ. Tiểu sử ngắn gọn: “Tiến sĩ Y khoa. 27 tuổi. Chuyên ngành Thần Kinh học. Giảng viên chính Đại học Y Hà Nội. Chuyên gia trẻ nhất Viện Y học Thần kinh Trung ương.”
Tôi ngồi đó, đọc từng dòng, rồi cười khẩy: “Mọt sách.” “Không bằng chú – 20 tuổi đã thống trị cả đế chế AOE.”
Tôi có mọi lý do để tin như vậy, nhưng khi nhớ lại lời chú nhỏ nói, tôi chỉ thấy nghẹn: “Trong mắt cô ấy, Quang Minh luôn là số một – là học bá vạn năng, là chàng thơ trong mộng.
Còn chú… chỉ là thằng bạn thân mãi không chịu lớn.”
Một người như chú, từng ngông cuồng, tự tin, kiêu ngạo đến thế, cũng từng thua, cũng từng không được chọn, không phải vì Quang Minh hơn chú, mà vì Ánh Nguyệt chưa từng rời khỏi đoạn ký ức mang tên người đó. Và tôi, có lẽ cũng đang đi lại con đường đó. Tôi không phải người chú chọn. Tôi từng nghĩ người thứ ba là kẻ chen vào khi tình yêu chưa trọn vẹn, nhưng trong mối quan hệ của họ, không có kẽ hở để tôi bước vào, cũng chẳng có kết thúc nào để tôi được phép đứng đợi. Đó không phải một cuộc tình, mà là một miền ký ức chưa ai đủ can đảm gọi tên. Tôi ghen nhưng không nổi loạn. Tôi đau nhưng không khóc thành tiếng. Tôi chỉ bắt đầu thấy bất lực, theo cách mà chẳng ai dạy tôi phải đối diện.
Tôi không cố tình đọc trộm, thật đấy. Chỉ là trong lúc tìm một cuốn sách tài liệu cũ để ghi hình cùng Ánh Nguyệt, tay tôi vô tình làm rơi một chồng sách từ kệ trên cao xuống. Trong lúc lật giở từng cuốn để xếp lại, tôi thấy một mảnh giấy nhô ra khỏi trang giữa cuốn tiểu thuyết đã cũ. Một tờ giấy mỏng, gấp làm ba, giấy ngả màu vàng sậm, viền mép sờn và một chút lem mực nhòe nhòe như nước mắt từng thấm qua. Không có tiêu đề, cũng không đề ngày tháng, chỉ có dòng mở đầu run rẩy: “Tớ viết những dòng này khi đang ngồi ở một góc khuất trong bến xe…”
Tôi không biết vì sao mình không đặt tờ giấy xuống ngay lập tức. Có lẽ vì nét chữ quen quen, có lẽ vì sự buốt lạnh trong từng con chữ, như tiếng gọi yếu ớt vọng về từ một ký ức đã phủ bụi. Có lẽ vì tôi sợ, nếu không đọc, tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được thứ gì đã từng chôn vùi ánh sáng trong mắt chị. Tôi đọc từng dòng như bị thôi miên.
“.. Bố bị bắt. Cậu… có người khác.
Nếu có một ngày nào đó cậu đọc được những dòng này, Minh à... Xin đừng thấy có lỗi …”
Một lá thư không bao giờ được gửi đi. Một nỗi lòng chưa kịp thổ lộ đã bị vùi lấp. Một cô gái từng mạnh mẽ đến mức tưởng chừng bất cần thế giới, lại ngồi ở bến xe, ôm theo trái tim vỡ vụn và viết ra lời chia ly với người mình yêu bằng tất cả sự dằn vặt, dịu dàng và tuyệt vọng.
Tôi bỗng cảm thấy cay nơi sống mũi, và cuối cùng khi đọc đến đoạn kết: “Chỉ là dấu chấm hết — không phải là điểm bắt đầu.” Tôi không cầm lòng được nữa. Thứ tình yêu dịu dàng mà chị Nguyệt từng mang trong lòng, không ồn ào, không trách móc, chỉ là tiếc nuối đến thắt lòng. Tôi hiểu rồi. Chị ấy cũng từng đau, cũng từng chờ đợi, cũng từng nuôi hy vọng rồi vỡ mộng, không khác gì tôi bây giờ. Ngay cả khi lý trí đã không còn đủ tỉnh táo để nhớ tên một người, nhưng trái tim vẫn không ngừng đau, vẫn vô thức bật khóc trong mơ vì người đó. Loại cảm giác đó tôi chưa từng dám nghĩ tới. Và trong một thoáng, tôi bỗng không còn thấy mình là một kẻ thứ ba chen vào giữa hai người nữa. Tôi chỉ là một đứa con gái, đứng giữa ngã ba yêu thương và trưởng thành, lặng lẽ chứng kiến những mảnh vỡ đã từng của người khác, để học cách cầm lại những mảnh vỡ của chính mình. Tôi gấp tờ giấy lại, cẩn thận đặt vào chỗ cũ, không hỏi, cũng không nhắc lại. Bởi tôi biết, có những nỗi đau chỉ nên được lưu giữ bằng sự tôn trọng, chứ không phải sự tò mò.
Tôi không còn trách chú, không oán, không giận, mà chỉ thấy thương. Thương chú, thương chị Nguyệt, và thương cả chính mình. Cả ba chúng tôi đều đang mắc kẹt trong mớ tình cảm phức tạp này. Không phải cứ yêu nhiều là sẽ được yêu lại. Có lẽ, chính khoảnh khắc tôi thôi đòi hỏi chú phải yêu mình, lại là lúc tôi thực sự bắt đầu yêu chú, bằng một trái tim không còn là con nít. Có những mối tình không nên gọi tên, vì chỉ cần nói ra là sẽ tan vỡ. Có những người, ta chỉ nên giữ trong lòng, ở một nơi dịu dàng nhất, nhưng không thể chạm tới. Có lẽ, chú là người như vậy trong tôi. Một vết thương không rớm máu. Một nỗi nhớ không gào thét, nhưng âm ỉ và dai dẳng, như tiếng mưa rơi trên mái hiên cũ, mỗi đêm về. Và nếu một ngày chú ngoảnh lại, em vẫn ở đây, giữa miền ký ức không tên ấy, chờ một người đủ can đảm gọi tên nó.