LỜI TRĂN TRỐI CỦA MẸ LÀ XIỀNG XÍCH CỦA CUỘC ĐỜI TÔI - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-01 19:23:08
Lượt xem: 223

 

Tôi c.h.ế.t đơn độc trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, bên tai vẫn vang vọng lời trách móc “ký sinh thân nhân” của ba đứa em.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại mười lăm năm trước, đứng bên giường bệnh của mẹ, đối mặt với lời trăn trối quen thuộc:

 

“Chị cả như mẹ, con phải chăm sóc tốt cho các em.”

 

Lần này, tôi mỉm cười trong nước mắt, nhưng trong lòng đã xé nát kịch bản hy sinh bản thân từ kiếp trước.

 

—--------------

 

Tôi c.h.ế.t vào rạng sáng ngày Đông chí.

 

Hệ thống sưởi trong phòng bệnh như để trưng bày, cái lạnh len lỏi tận xương tủy.

 

Tôi co ro trên giường bệnh, lắng nghe tiếng thuốc nhỏ giọt từ chai truyền dịch — như thể đang đếm ngược từng giây cuối cùng của đời mình.

 

Tế bào ung thư đã lan khắp người, thuốc giảm đau cũng chẳng còn tác dụng.

 

Nhưng đau đớn thể xác không bằng những lời ba đứa em nói hôm qua khi đến “thăm” tôi:

 

“Chị à, không phải tụi em không muốn giúp, nhưng chữa ung thư là cái hố không đáy.”

 

Đứa em trai cả — Tô Cường — đứng ở chỗ xa nhất cách giường bệnh, ánh mắt lảng tránh:

 

“Bác sĩ nói bệnh chị kiểu này, có chi tiền cũng chỉ kéo dài thời gian thôi.”

 

Em gái thứ hai — Tô Linh — tô son màu mới nhất, cau mày:

 

“Đúng đó. Trước kia chị cũng hay nói sống phải tự lập. Giờ sao lại đòi tụi em nuôi chị?”

 

Em út — Tô Thiến — thậm chí không bước vào gần giường bệnh, chỉ đứng ở cửa, tay lia lia lướt điện thoại:

 

“Chị à, chị phải có ý thức giới hạn. Bọn em còn gia đình phải lo. Chẳng lẽ vì chị mà con tụi em không được học trường tư?”

 

Tôi há miệng, định nhắc họ — ai là người nuôi họ học đại học trọng điểm, ai đã gom góp toàn bộ tiền tiết kiệm để họ cưới xin, ai là người chạy vạy ngược xuôi để họ mua nhà... Nhưng cuối cùng, tôi chỉ có thể ho khan, khàn đặc không nói nên lời.

 

“Thấy chưa, lại nữa rồi.” — Tô Linh tỏ vẻ ghét bỏ, lùi ra sau một bước — “Cứ luôn ra vẻ tội nghiệp, như thể cả thế giới nợ chị vậy.”

 

Khi họ rời đi, Tô Thiến ngoái đầu nhìn tôi lần cuối và buông một câu lạnh lùng:

 

“Chị à, đừng mong dựa dẫm người khác. Làm người thân hút m.á.u là hành vi kinh tởm nhất.”

 

Tiếng cửa phòng bệnh đóng lại… chính là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy ở kiếp trước.

 

Tôi tưởng mình sẽ c.h.ế.t trong oán hận, nhưng không ngờ khi mở mắt ra lại thấy… trần nhà của phòng bệnh mẹ tôi mười lăm năm trước.

 

Mùi thuốc sát trùng, cảm giác của tấm chăn trải giường, và…

 

Bàn tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y phải tôi.

 

“Tiểu Cẩm… mẹ chỉ còn biết trông cậy vào con…”

 

Giọng nói này!

 

Tôi quay phắt đầu lại, thấy gương mặt mẹ trắng bệch như giấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-tran-troi-cua-me-la-xieng-xich-cua-cuoc-doi-toi/1.html.]

Bà thở dốc từng hơi, ánh sáng trong mắt dần tắt.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này — ngày mẹ trăn trối trên giường bệnh.

 

“Con là chị cả… phải chăm sóc các em… lo cho chúng học hành… để chúng có tiền đồ…”

 

Ở kiếp trước, tôi đã khóc nức nở, chẳng ngần ngại gật đầu chấp nhận.

 

Nhưng lúc này, khóe môi tôi lại khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.

 

“Mẹ yên tâm.” — Tôi nghe thấy chính giọng mình bình thản đến rợn người —

“Con nhất định sẽ 'chăm sóc thật tốt' cho tụi nó.”

 

Mẹ như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dặn dò đôi điều trong nhà, cuối cùng liếc nhìn ba đứa trẻ co rúm nơi góc phòng bệnh — Tô Cường 10 tuổi, Tô Linh 8 tuổi, và Tô Thiến 6 tuổi.

 

Khuôn mặt chúng đẫm nước mắt vì sợ hãi tương lai, trông thật tội nghiệp.

 

Nhưng tôi biết, chẳng mấy chốc, ba đứa trẻ “vô tội” này sẽ lớn lên thành lũ sói trắng mắt.

 

Khi y tá tháo mặt nạ dưỡng khí của mẹ, tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của ba đứa em.

 

Tô Cường mân mê tay mình, Tô Linh thì dán mắt vào giỏ trái cây bên giường bệnh kế bên, chỉ có Tô Thiến là khóc — nhưng tôi biết nó khóc vì sợ hãi, chứ không phải vì đau lòng trước cái c.h.ế.t của mẹ.

 

Kiếp trước, lúc này tôi đã ôm cả ba đứa mà khóc nức nở, thề sẽ thay mẹ chăm sóc và yêu thương chúng.

 

Còn hiện tại, tôi chỉ đứng yên, lặng lẽ nhìn biểu đồ nhịp tim của mẹ dần thành một đường thẳng.

 

“Chị ơi…” — Tô Linh rụt rè kéo áo tôi —

“Em đói rồi.”

 

Tôi cúi xuống nhìn nó — trên khuôn mặt non nớt ấy, chẳng hề có vẻ gì là đang thương tiếc mẹ… chỉ có mong chờ bữa tối.

 

“Về nhà thôi.” — Tôi điềm tĩnh nói — “Ở nhà còn cơm nguội.”

 

Rời bệnh viện, gió xuân se lạnh thổi qua mặt. Tôi hít sâu một hơi.

 

Đây không phải giấc mơ — tôi thật sự đã trọng sinh, quay về điểm bắt đầu của bi kịch.

 

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không vì ba con sói đội lốt em ruột kia mà hy sinh thêm một đồng, một khắc nào nữa.

 

—------------

 

Ngày mẹ được an táng, trời mưa lất phất.

 

Tôi đứng trước mộ, nhìn cỗ quan tài mỏng manh từ từ được hạ xuống huyệt, bên tai là tiếng khóc thút thít của ba đứa em.

 

Kiếp trước, lúc này tôi đã khóc đến mức gần ngất xỉu. Nhưng hôm nay, mắt tôi khô rát đến đau nhói.

 

“Tiểu Cẩm à, sau này gia đình này chỉ còn trông vào con.”

 

Thím Ba vỗ mạnh vào vai tôi bằng bàn tay thô ráp khiến tôi lảo đảo:

 

“Trước khi đi, điều mẹ con lo lắng nhất là ba đứa nhỏ này.”

 

Tôi cúi đầu im lặng, cảm nhận những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang đổ dồn vào mình — ánh mắt pha lẫn thương hại và soi xét, như đang đánh giá một công cụ có đủ “dùng được” hay không.

 

“Đúng đó, mẹ con đã cực khổ nuôi nấng các con, giờ đến lượt con phải báo hiếu rồi.”

 

Loading...