LỜI TRĂN TRỐI CỦA MẸ LÀ XIỀNG XÍCH CỦA CUỘC ĐỜI TÔI - 12

Cập nhật lúc: 2025-05-01 19:27:08
Lượt xem: 363

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi từ từ đứng thẳng lưng dậy:

“Năm ngoái, Tô Cường trộm ví chú để mua thuốc lá, chú bảo ‘con trai nghịch ngợm là chuyện bình thường’.”

 

Cây chày thứ hai bị tiếng gầm bất ngờ của ba tôi cắt ngang.

 

Người đàn ông luôn hiền lành như cừu non ấy, lúc này gân xanh nổi đầy trán:

“Cút ra ngoài!”

 

Đêm hôm đó, khi tôi giúp Tô Linh thu dọn hành lý để ở lại ký túc, tôi phát hiện trong nhật ký cô bé kẹp một mảnh giấy:

 

【Chị, em thấy tập hồ sơ tuyển sinh của Thanh Hoa chị giấu dưới gầm giường.

Chị tưởng chị cao quý hơn tụi em à?】

 

Tôi cẩn thận để lại mảnh giấy như cũ.

 

Hôm sau, Tô Linh bị ghi lỗi nặng và chuyển xuống lớp kém nhất.

 

Còn tôi thì lần này vượt lên top 20 của toàn khối, giành được suất tham gia trại hè tuyển chọn của Đại học Thanh Hoa.

 

—---------

 

Ngày khai giảng lớp 11, ba tôi bị tái phát đột quỵ.

 

Tôi đang đứng trên bục giảng giải đề toán Olympic thì cô chủ nhiệm đột ngột xông vào:

“Tô Cẩm! Mau đến bệnh viện!”

 

Trên hàng ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Tô Cường đang chơi game trên điện thoại, Tô Thiến thì đeo tai nghe.

 

Chú tôi vừa thấy tôi lập tức đứng phắt dậy:

“Giờ mới biết đến à? Sáng nay ba mày đã kêu không khỏe, nếu không nhờ hàng xóm phát hiện…”

 

“Bệnh nhân cần phẫu thuật ngay.” – Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu – “Ai là người nhà?”

 

Mọi người đồng loạt… lùi một bước.

 

Tôi gạt nước mưa trên mặt, cầm bút ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.

 

“Trước tiên cần đặt cọc hai mươi ngàn.” – Y tá đưa hóa đơn.

 

Chú tôi vội rút điện thoại:

“Để chú hỏi thím mày…” – Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ the thé, sắc mặt chú mỗi lúc một khó coi.

 

Tôi mở ứng dụng ngân hàng, nhập mật khẩu dùng khi đăng ký công ty.

 

Nửa năm nay, tôi lén viết bài cho ba trung tâm giáo dục, đã tiết kiệm được hơn hai vạn ba.

 

Ca mổ rất thành công, nhưng nửa thân trái của ba đã hoàn toàn mất cảm giác.

 

Ngày xuất viện, hiệu trưởng Trần lái một chiếc xe tải cũ đến đón.

 

Khi cùng nhau khiêng ba lên nhà, Tô Thiến đột nhiên hét lên:

“Ai đụng vào album của em vậy?”

 

Khung ảnh thần tượng trên tủ đầu giường cô ta vỡ tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-tran-troi-cua-me-la-xieng-xich-cua-cuoc-doi-toi/12.html.]

 

Ba yếu ớt giải thích:

“Ba chỉ muốn… lấy ly nước…”

 

“Đã liệt thì nằm im đó đi!” – Tô Thiến đá văng mảnh kính vỡ – “Phiền c.h.ế.t đi được!”

 

Bốp!

 

Tôi tát thẳng vào mặt nó.

 

Tô Thiến ôm má, trừng mắt nhìn tôi không tin nổi. Tô Cường lao đến đẩy tôi:

“Chị lấy quyền gì mà đánh người?”

 

“Tôi là người trả tiền viện phí! Là người mỗi ngày lau người cho ông ấy!” – Tôi gào khàn cả cổ – “Bắt đầu từ hôm nay, ba đứa mày thay phiên nhau canh đêm!”

 

Chúng nhìn tôi như thể tôi bị điên. Hồi trước tôi gánh hết việc bẩn việc mệt, chỉ cần nghe một câu “chị vất vả quá” là vui lòng làm tất cả.

 

Sáng hôm sau, tôi phát hiện phần “Tô Cường” trên bảng phân công trực đêm bị sửa thành “Tô Cẩm”, còn bên cạnh vẽ thêm một ngón tay giữa.

 

Ngày thi giữa kỳ, tôi viết xong đề cuối cùng trong cơn sốt cao.

 

Kết quả công bố, tôi rơi xuống hạng 35 toàn khối.

 

Hiệu trưởng Trần đang đợi tôi trong văn phòng, bàn đầy bài thi đỏ chói vết x.

 

“Chuyện của ba em… thầy rất tiếc.” – Ông đưa cho tôi ly trà nóng – “Nhưng đó không thể là lý do để em bỏ bê việc học.”

 

Giữa làn hơi trà mờ ảo, tôi bật khóc:

“Em không chịu nổi nữa… Mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, vừa đi làm, vừa chăm ba, vừa đối mặt với bài vở… mà bọn họ thì…”

 

Hiệu trưởng Trần lặng lẽ nghe tôi trút hết nước mắt, rồi lấy từ giá sách một khung ảnh.

 

Trong ảnh, ba tôi thời trẻ đang đứng trên bục nhận giải Olympic quốc tế, bên cạnh là chính ông.

 

“Ba em từng từ bỏ suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa vì bà nội bị ung thư gan.” – Ông nhẹ nhàng lau khung hình – “Điều ông ấy hối hận nhất không phải là bỏ lỡ tương lai, mà là… không dạy được các em biết ơn.”

 

Ngoài cửa sổ, tán ngọc lan xào xạc. Tôi chợt nhớ lại lời Tô Linh ở kiếp trước về “ranh giới”.

 

Có lẽ, ranh giới thật sự không phải là lạnh lùng tuyệt tình, mà là để mỗi người đối diện với hậu quả từ lựa chọn của mình.

 

—-----------

 

Cuối tuần về nhà, tôi đổi bảng phân công trực đêm thành vòng quay ngẫu nhiên, kèm bảng giá thuê hộ lý.

 

Tô Cường đập cửa bỏ đi, nhưng Tô Thiến lần đầu tiên đút cho ba được nửa bát cháo.

 

Đêm trước kỳ thi cuối kỳ, nghe tiếng kính vỡ trong phòng ba, tôi chạy vào thấy Tô Linh đang cúi xuống nhặt mảnh máy đo huyết áp—đáng ra cô ta phải đang ở ký túc.

 

“Ngày mai… chị thi…” – Cô ấy không dám nhìn tôi – “Em đã xin nghỉ…”

 

Tôi quay người về phòng, nước mắt rơi xuống tập hồ sơ tuyển sinh Thanh Hoa.

 

Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, thứ mà kiếp này tái sinh trao cho tôi không phải là khoái cảm trả thù, mà là sự tỉnh ngộ để nhìn thấu cái giá phải trả.

 

Loading...