LỜI YÊU ĐẾN MUỘN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-09 08:54:08
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khả Khả, khi em lừa đó. Thiếu gia Vân Cảnh là họ Vân.” – Trình Giang ghé sát, hạ giọng.

Tim chợt trĩu xuống, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Xong !

Hình như Lục Kỳ An từng thừa nhận với về phận của .

Còn lời ông quản gia … cũng chẳng đáng tin .

“Ồ, Lâm Dữu Khả bịa tiếp nổi hả?” – Hứa Thiến bật khẩy:

“Lấy tên giả bịp , giờ lật tẩy đúng ?”

Trình Giang cau mày kéo nhẹ tay Hứa Thiến, sang :

“Khả Khả, thật em độc cũng . Không cần cố tỏ , để lừa bọn .”

Xung quanh, một đám họ hàng, bạn học cũ túm tụm hóng hớt.

đó Khả Khả, độc thì độc , chứ dối là .”

“Chắc thấy Trình Giang con, còn thì vẫn một , nên mới liều như .”

Không còn cách nào khác, đành chống chế, dù ai nghi thì đó chứng minh.

“Anh họ Vân thì là họ Vân ? Anh bằng chứng gì ?”

Khóe môi Trình Giang khẽ nhếch, giọng chắc nịch:

“Không giấu gì, Tổng giám đốc Vân…”

Chưa kịp hết, cửa bỗng náo động, tất cả ánh mắt “soạt” một cái đổ dồn về phía đó.

Một đàn ông mặc vest sẫm màu may đo vặn, dáng cao thẳng tắp hiện tiên.

Khoảng cách càng gần, gương mặt càng rõ nét đường nét cứng cáp, mắt mày sâu, đến chói mắt.

“Lục Kỳ An.”

“Vân tổng.”

và Trình Giang đồng thanh gọi lên.

Lục Kỳ An thấy , khóe môi cong nhẹ, bước nhanh xuyên qua đám đông tiến .

Anh thẳng đến bên , vòng tay ôm vai một cách cưng chiều.

“Xin , Khả Khả, đến muộn.”

Mắt mở to chuyện gì đang xảy đây?

Lục Kỳ An mặt ở đây?

Còn “Vân tổng” mà Trình Giang cũng là hả?

“Vân tổng, ngài đến đây?”

Trình Giang khom , mặt nở nụ nịnh, giọng lộ rõ vẻ lấy lòng.

Lục Kỳ An chẳng buồn liếc , chỉ khẽ bóp phần thịt mềm cánh tay , tự nhiên:

“Anh đến để đưa bạn gái dự tiệc, tiện chúc mừng Linh Linh tân hôn.”

Vừa dứt lời, lấy một phong bao dày cộp đưa cho Linh Linh.

Mọi xung quanh đồng loạt hít khí.

Mắt Linh Linh sáng rực, hai tay nhận lấy:

“Cảm ơn Vân tổng!”

Khóe môi Lục Kỳ An cong lên:

“Em cũng thể gọi là Lục Kỳ An, giống Khả Khả .”

Sắc mặt Hứa Thiến xanh trắng đan xen, cô cấu mạnh tay Trình Giang, hạ giọng gằn:

“Rốt cuộc là ? Anh là quản lý khách sạn Vân Cảnh ? Ngay cả tên tuổi ông chủ cũng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-yeu-den-muon/chuong-5.html.]

Trình Giang đau đến nhăn cả mặt, nhưng cũng mù mờ hiểu.

Đừng , đây cũng rối bời, dấu hỏi trong đầu.

Thấy nhíu mày đến sắp rối thành búi, Lục Kỳ An ghé tai khẽ:

“Về nhà sẽ giải thích.”

Đám họ hàng bạn bè bắt đầu xì xào, lẽ nhận phận tầm thường, ánh mắt xem trò vui ban nãy biến thành ánh ngưỡng mộ.

Trình Giang lấy cớ nâng ly rượu tới gần liên tục.

Có vẻ Lục Kỳ An rõ chuyện giữa , nên suốt buổi mày cau chặt, cho Trình Giang chút sắc mặt nào.

Khi mon men tới, Lục Kỳ An cuối cùng cũng nhịn hết nổi, giọng lạnh lùng:

“Trình quản lý, nếu còn dám lượn mặt , thì lập tức phòng tài vụ lĩnh lương, mai khỏi .”

Tiệc cưới kết thúc, Lục Kỳ An cứ bám riết đòi đưa về.

Vừa nhà, giữ c.h.ặ.t t.a.y :

“An An, thật là con !”

Thấy tròn mắt ngạc nhiên, Lục Kỳ An rốt cuộc mở lời.

“Khả Khả en thật sự nhớ ?”

Lục Kỳ An là một đứa con ngoài giá thú.

Hơn mười năm , khi mới 10 tuổi, theo của tới thành phố D nương nhờ họ hàng.

Sống nhờ nhà khác, thêm tính tình lầm lì, nên trở thành đối tượng lũ trẻ quanh đó bắt nạt.

Một hôm ngang đầu hẻm, bắt gặp mấy thằng nhóc cầm đá ném .

nhận chúng, chính là ba đứa quậy phá ở trường.

Lục Kỳ An co vai xổm, né, cũng chẳng lên tiếng, trông chẳng khác nào một chú chó con tội nghiệp.

Khi đó 12 tuổi, là một cô nhóc nhà quê bướng bỉnh, thường thích bênh vực kẻ yếu.

Chẳng nghĩ ngợi gì, lao tới, đẩy thằng đầu:

“Lấy đông h.i.ế.p ít thì ho gì?”

Thế là một đánh ba đứa.

Tuy đuổi chúng, nhưng phía tai cũng rạch một vết khá sâu, đến giờ vẫn còn sẹo mờ.

Mẹ Lục Kỳ An chuyện, nhất định đưa bệnh viện, nhưng từ chối.

Nhờ đó, hai bà mới chút qua , cũng thường giúp đỡ họ.

Hai năm , Lục Kỳ An qua đời, đón về nhà họ Vân, đổi tên thành Vân An.

Những chuyện quên từ lâu.

lúc đó cũng chỉ là một nhóc mờ nhạt, chúng gần như chẳng chuyện mấy câu.

Nhờ nhắc , những mảnh ký ức mơ hồ mới dần rõ nét.

“Rồi nữa?” – khoanh tay, ngẩng đầu .

Anh gãi đầu ngượng ngùng, tránh ánh mắt :

“Em chặn bộ liên lạc với , cho đến khi thấy vô tình đăng hình từng góc trong nhà em, mới em về thành phố D. May mà của dì vẫn giữ, mới kịp tới giúp em.”

Vậy… Lục Kỳ An tới đây chỉ để giải vây cho thôi ?

Hay là… tiện thể hỏi tội luôn?

Nghĩ đến chuyện mấy hôm tin nhắn mà trả lời, bực.

bộ định đuổi cửa:

“Được , cảm ơn Lục tổng lặn lội tới đây. Giờ thể về .”

Mẹ lập tức kéo tay Lục Kỳ An , sang trừng mắt với :

“Con gái , con với An An quen mà giấu cả nhà ? Người xa như về, giờ còn đuổi ?”

Loading...