“Mẹ, con với chia tay . Khách sạn ngoài thiếu, chẳng lẽ chỗ cho ở?”
Lục Kỳ An mím môi:
“Dì , xem Khả Khả hoan nghênh cháu, cháu ngoài ở .”
“An An, đừng nó. Dì chào đón con. Với , ngoài bằng ở nhà dì.”
Ôi trời… đúng là hào phóng.
Nhà chỉ hai phòng ngủ, chật chội thế bằng khách sạn năm ?
bảo ngủ phòng khách, chịu, thể để khách ngủ ghế sofa.
Rồi chẳng cần hỏi ý , bà thẳng tay đẩy Lục Kỳ An phòng .
… Cảm ơn ruột nhé!
Được thôi, ngủ phòng khách .
Vừa ôm gối định mở cửa thì eo siết , Lục Kỳ An vòng tay ôm , kéo mạnh trở lòng.
còn đang tức, liền thúc cùi chỏ về , trúng ngay n.g.ự.c :
“Buông !”
“Ư…” – đau, buông , một tay ôm ngực, cúi xuống, khẽ rên.
“Lục Kỳ An, giả say, định giả gì nữa?” – cúi , giọng mỉa mai.
Ánh mắt dừng đôi môi tái nhợt của , thấy trán rịn mồ hôi.
Hình như… giả?
“Đau lắm ? Em dùng nhiều sức!” – hoảng hốt đỡ xuống giường.
Anh nghiến răng thở gấp, mặt trắng bệch, trông thật khó chịu.
“Lục Kỳ An, đừng dọa em!” – tim thắt , định cầm điện thoại gọi cấp cứu thì cổ tay giữ chặt.
Bàn tay nóng hừng hực, giọng khàn:
“Không … chỉ là mấy hôm thương thôi.”
Hóa , Lục Kỳ An cố ý bỏ qua tin nhắn của .
Là vì tai nạn xe, đến khi tỉnh trong bệnh viện thì chặn ở khắp nơi.
Anh lấy điện thoại, mở khung chat hiện dòng chữ “Tin nhắn từ chối” cho xem.
【Khả Khả, nhé? Đừng nữa, tiền của là của em.】
【Anh cũng là của em, ?】
Anh dụi mặt cổ , khẽ thở dài:
“Khả Khả, Trình Giang con …” – dừng một chút, giọng mang theo sự ấm ức:
“ vẫn sạch sẽ, ngoài em , từng chạm ai… Nghĩ mà xem, yêu ?”
Nói thật, thấy hai tin nhắn gửi , mũi cay xè.
Anh từng hiểu lầm công việc của , giờ nghĩ còn lưu luyến một đàn ông vợ con.
Vậy mà vẫn ở bên .
Bị thương cũng chịu nghỉ ngơi, chỉ một mực tìm đến , trong khi đuổi …
Nghĩ , càng thấy áy náy.
thở một , bàn tay trượt xuống lưng , chạm vết thương lớp sơ mi.
“Lục Kỳ An, nếu em … câu đây chỉ chơi với thôi là em lừa . Anh tin ?”
Anh như bỏng, lập tức đẩy , động tác quá nhanh kéo theo vết thương, khẽ rên một tiếng khom lưng.
chỉ một giây , thẳng, ánh mắt sáng rực, vội vàng hỏi:
“Là thật ? Khả Khả, em cũng thích , đúng ?”
kể nguyên nhân chuyện đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/loi-yeu-den-muon/chuong-6.html.]
Anh cúi xuống , ánh mắt sâu dịu.
Ngón tay khẽ lướt qua vết sẹo tai , giọng trầm chậm rãi:
“Lâm Dữu Khả, em nghĩ bên em là vì tiền ?
Thật , đầu gặp em ở nước ngoài, nhận .”
Cằm tựa lên đỉnh đầu , giọng khẽ:
“Cho nên khi em hỏi ‘ bạn trai em ’, miệng thì im, nhưng lòng vui như điên. Cô bé 12 tuổi dám vì mà lăn lộn đánh với ba thằng con trai, nhất định xứng đáng để yêu.”
tức tối hỏi ngược , đây giả nghèo, bám lấy ăn ở suốt nửa năm.
Anh giả, là thật sự nghèo.
Khi đó, tập đoàn Vân thị đang rối ren, cần về sắp xếp .
ngành y là tâm nguyện của , nên bỏ ngang, còn hai năm nữa mới nghiệp.
Vì , nhà họ Vân tức giận cắt bộ viện trợ.
Anh trách ngốc, rõ lý do, khiến chia tay mà đau lòng hơn một năm, suốt ngày tự hỏi bản đủ .
Sau khi về nước, nhận tin nhắn gửi nhầm của , đoán chắc đang túng thiếu nên mới như .
Trong lòng thương xót, dám thẳng, chỉ chuyển tiền cho .
Thật sự hề ý xúc phạm.
nheo mắt, ngón tay vẽ vòng n.g.ự.c :
“Vậy ba trăm vạn chữ báo cáo trải nghiệm… là trải nghiệm loại nào đây?”
Lục Kỳ An bỗng ôm ngực, ngả xuống giường:
“Ui… đau quá…”
“Sao nữa ?” – lo lắng, ghé sát:
“Hay là bệnh viện kiểm tra nhé?”
Anh bất ngờ xoay , tay vòng cổ , kéo một cái khiến ngã ngửa.
Cả áp xuống, mũi kề mũi, thở quấn lấy .
“Đi bệnh viện gì.” – cúi đầu cắn nhẹ khóe môi , giọng khàn khàn:
“Phí thời gian ở bên em.”
Nụ hôn ập xuống mang theo sự tham lam, theo phản xạ đẩy vai :
“Vết thương của …”
Anh giữ chặt cổ tay , ép xuống gối, thở nóng bỏng:
“Đừng động.”
tiếng rộn rã đánh thức, chỗ bên cạnh giường lạnh.
Mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm nức từ phòng ăn bay .
“Dì yên tâm, ba năm hai đứa là chuyện chắc như bắp.” – giọng Lục Kỳ An mang theo ý .
Mẹ “bốp” nhẹ lên mu bàn tay , đuôi mắt nhăn vì :
“Sao còn gọi dì?”
“Mẹ, ba.” – đổi cách xưng ngay, giòn ngọt.
rùng , nổi cả da gà.
Tiến độ còn nhanh hơn tên lửa.
“Ai đồng ý lấy chứ? Ba năm hai đứa gì đó, mơ quá .” – gạt tay định kéo , nhưng má nóng.
Anh ấn xuống ghế, đưa bữa sáng mặt, sang nháy mắt với :
“Mẹ, mau giúp con vài câu ạ.”
Mẹ đặt đũa xuống, hắng giọng nghiêm túc:
“Lâm Dữu Khả, cho con , đời chỉ nhận An An con rể. Con tự mà lo liệu .”