Lưỡng Thế Hoan - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-27 02:42:46
Lượt xem: 217
Tỷ tỷ của ta vốn tự cho mình thanh cao, xưa nay chưa từng xem ta ra gì.
Hôm phủ tướng quân đến nhà cầu thân, tỷ tỷ giả vờ tốt bụng khuyên nhủ:
“Muội muội suốt ngày ra ngoài lộ mặt, chẳng giống một nữ tử đoan chính, sao có thể làm hiền thê của phủ tướng quân được?”
Nhưng tỷ tỷ không ngờ, tiểu tướng quân lại nhất quyết chọn ta.
Tám mươi tráp sính lễ được người ta mang tới từng chiếc một.
Tỷ tỷ nhịn đã lâu, cuối cùng trong đêm trước ngày thành thân, lạnh lùng rạch một đường lên mặt ta: “Dùng sắc hầu người thì chẳng thể bền lâu, chỉ có cách này mới thử được lòng dạ thật sự của tiểu tướng quân với muội.”
Ta mách cha mẹ.
Nào ngờ tỷ tỷ lại phản đòn, nước mắt ròng ròng tố ngược ta hãm hại người nhà.
Cha mẹ tin lời tỷ tỷ, để mặc tỷ tỷ nhốt ta vào phòng chứa củi.
Vết thương của ta mưng mủ, đến ngày đáng lẽ ta được gả đi, mặt mũi của ta đã lở loét thối rữa, c.h.ế.t trong căn phòng chứa củi đầy chuột.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về đúng ngày phủ tướng quân đến nhà cầu thân…
1.
Khi cha mẹ sai người đến báo tin, ta liền biết chắc hôm nay là ngày bà mối do phủ tướng quân mời đến để cầu thân.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta đã đụng mặt tỷ tỷ – người cũng vừa nhận được tin tức.
Tỷ tỷ mặc một bộ váy lụa màu nhạt, vẻ ngoài thanh thoát nhã nhặn, nhưng lớp son phấn trên mặt thì dày hơn thường ngày, trâm ngọc trên đầu cũng là món đồ hiếm khi thấy tỷ tỷ dùng đến.
Thấy ta ăn mặc đơn giản, gọn gàng nhưng có phần tùy tiện, tỷ tỷ lắc đầu:
“Lưu Ân, muội ra ngoài chơi bời thế nào thì thôi đi, hôm nay phải gặp khách quý mà lại ăn mặc vô lễ thế này sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, tỷ tỷ đã vội vàng nói tiếp:
“Thôi cũng được, giờ đổi đồ cũng không kịp nữa rồi. Dù sao hôm nay cũng chẳng đến lượt muội lên tiếng, nhớ đứng lệch ra một chút, đừng để người ta tưởng nhà ta không hiểu lễ nghi.”
Đi ngang qua tiền viện, chỉ thấy hàng chục tráp sính lễ bày đầy trong sân.
Tỷ tỷ thoáng khựng lại một nhịp rất nhẹ, rồi ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước tới đứng cạnh cha mẹ, khẽ cúi người thi lễ với bà mối, gương mặt mang theo vẻ thẹn thùng:
“Cho ma ma vấn an, chuyện hôn sự này là do cha mẹ định đoạt, có bà mối tác thành, đàm luận với cha mẹ là được rồi, ta…”
Không ngờ cha mẹ lại phất tay gọi ta, ngắt ngang lời tỷ tỷ:
“Lưu Ân, mau lại đây chào bà mối.”
Bà mối vốn đang nghiêm mặt, vừa thấy ta liền nở nụ cười rạng rỡ:
“Đây chính là Nhị tiểu thư mà tiểu tướng quân muốn cưới phải không? Quả nhiên là một cô nương lanh lợi tinh tế, thật khiến người ta thích.”
Thấy vậy, tỷ tỷ siết chặt chiếc khăn lụa thêu uyên ương trong tay đến trắng bệch các khớp ngón, gắng gượng nặn ra một nụ cười, dịu giọng khuyên nhủ:
“Chắc là bà mối nhầm rồi. Muội muội suốt ngày ra ngoài phơi mặt, chẳng giống nữ tử đoan chính, sao có thể làm hiền thê cho phủ tướng quân được?”
Nghe tỷ tỷ nói vậy, bà mối thu lại nụ cười, ánh mắt chuyển qua lại giữa ta và tỷ tỷ vài lượt.
Tỷ tỷ rõ ràng đã cẩn thận trang điểm ăn vận, còn ta thì tà váy dính vài vết bẩn, cách ăn mặc cũng không giống tiểu thư khuê các đàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/luong-the-hoan-jihu/1.html.]
Bà mối cau mày, lẩm bẩm:
“Kỳ lạ thật… rõ ràng tiểu tướng quân nói là Nhị tiểu thư của Ninh gia kia mà. Nhưng xem ra, hình như Đại tiểu thư lại trầm ổn hơn.”
Đuôi mày tỷ tỷ hơi nhướng lên, lập tức nhân cơ hội bồi thêm:
“Chẳng lẽ tiểu tướng quân nhận nhầm người? Muội muội từ nhỏ đã bỏ học, không nên thân, nếu bước chân vào phủ tướng quân e sẽ khiến người đời chê cười mất thôi.”
2.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ở kiếp trước, tỷ tỷ cũng từng vu khống ta y như thế này.
Vì vậy, bà mối tuy sai người đưa tám mươi tráp sính lễ, mỗi tráp đều treo hai đồng tiền đồng, tới viện của ta, nhưng lúc rời đi lại để lại một câu đầy hàm ý:
“Ý của phủ tướng quân ta cũng không dám đoán nhiều. Dù tiểu tướng quân muốn cưới ai, thì người ấy cũng là nữ nhi Ninh gia. Còn Nhị tiểu thư rốt cuộc là vị nào… già này cũng không rõ đâu.”
Tỷ tỷ tất nhiên biết rõ người tiểu tướng quân muốn cưới chính là ta, nhị tiểu thư thật sự. Trong lòng tức đến phát run, dù gì từ trước tới nay tỷ tỷ vốn luôn khinh thường ta, sao có thể cam tâm để đứa muội mà mình khinh khi lại được gả vào phủ tướng quân đang như mặt trời ban trưa?
Nhưng tỷ tỷ là người nổi tiếng đoan trang, thanh cao, đâu thể lộ mặt tranh giành thô lỗ? Chỉ đành tiếp tục giữ vẻ đoan chính, tiễn bà mối ra về một cách ung dung.
Sau khi bà mối đi rồi, tỷ tỷ nhốt mình trong phòng suốt ba canh giờ. Đến khi bước ra lại là dáng vẻ điềm đạm thường ngày như chưa từng có chuyện gì.
Tỷ tỷ đem chiếc khăn lụa thêu uyên ương, cắt may thành túi hương, đưa tặng ta:
“Chúc mừng muội gặp được mối duyên tốt. Đây là mùi hương đang thịnh hành nhất hiện nay, tặng muội mang bên mình.”
Ta đã nghĩ, có lẽ tỷ tỷ đã chấp nhận sự thật rằng người tiểu tướng quân muốn cưới là ta.
Cho đến đêm trước ngày thành hôn, ta mới biết trong túi hương ấy có tẩm thuốc.
Trời đêm se lạnh, vốn dĩ ta luôn khỏe mạnh, vậy mà bỗng dưng choáng váng, cả người không còn sức lực.
Lúc ấy, tỷ tỷ lại hiếm khi đến phòng ta, thừa lúc ta không còn sức chống cự, dùng chiếc trâm cài tóc cào rách khuôn mặt ta:
“Dùng sắc để giữ người thì chẳng thể dài lâu. Chỉ có cách này mới thử được lòng chân thật của tiểu tướng quân đối với muội.”
“Lưu Ân, tỷ tỷ là đang giúp muội đấy.”
Chiếc trâm ấy, chính là món đồ mà ngày phủ tướng quân đến cầu thân, tỷ tỷ đã tốn bao công lựa chọn ra.
Ta giận điên lên, cắn đầu lưỡi ép bản thân tỉnh táo, cố lê người đến mách cha mẹ.
Nhưng khi cha mẹ gọi tỷ tỷ đến đối chất, tỷ tỷ lại phản đòn nhanh hơn, mặt mày hoảng hốt, nước mắt lã chã nói:
“Muội muội! Sao muội lại làm đến nước này? Nếu muội không muốn gả thì sao không nói sớm? Giờ chuyện đã đến nước này, nếu phủ tướng quân trách tội, cha mẹ phải làm sao đây?”
Cha mẹ lập tức rối bời, ánh mắt nhìn ta tràn đầy chán ghét.
“Ninh Lưu Ân! Con đã làm nên chuyện tốt gì thế hả? Mặt mũi như thế kia còn định lấy chồng gì nữa? Hay là con muốn cả nhà chúng ta phải c.h.ế.t theo con sao?”
Ta cuống quýt giải thích:
“Con nào không muốn gả? Là tỷ tỷ… là tỷ tỷ hủy hoại khuôn mặt con mà!”
Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn.
Tỷ tỷ lùi lại hai bước, “phịch” một tiếng ngã xuống đất, tay run rẩy chỉ vào ta:
“Lưu Ân… tỷ biết muội xưa nay không phục tỷ nghiêm khắc với muội, nhưng không ngờ muội lại hận tỷ đến mức này.”
“Chẳng lẽ muội được dạy dỗ để rồi quay sang vu khống chính tỷ tỷ ruột của mình sao?”