Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Lưu Tô Tô - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-04 04:37:08
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế tử và Phu nhân ba con trai, đứa nhỏ nhất tập tễnh . Nếu nữ nhi tái sinh trong bụng Phu nhân, sẽ là một đại tiểu thư khuê các tôn quý bao, một minh châu trong lòng bàn tay mà cả phủ mong đợi.

 

Đứa trẻ đáng thương, đứa trẻ đáng thương, trở thành nữ nhi của cơ chứ!

 

Ta thừa nếu giữ đứa bé bên cạnh cũng thể nuôi dưỡng lâu. Thế nên từng cho nàng b.ú một ngụm sữa nào, cũng ít khi bế nàng, càng đặt cho nàng một nhũ danh đáng yêu để thường xuyên gọi.

 

Ta yêu nàng, tự nhiều yêu nàng. Nếu bất chấp tất cả mà yêu nàng, chỉ càng đẩy nàng vực sâu vạn trượng.

 

tình mẫu tử là thiên tính, khi chia ly, lòng vẫn đau đớn khôn nguôi.

 

Hôm đó Hứa Kinh Nương bế đứa bé quả nhiên đưa về nữa.

 

Ta lười trang điểm, cứ thế để mặt mộc giường suốt ba ngày liền.

 

Thế tử đến.

 

Nỗi lo lắng và hối hận mặt giả dối, bước mấy bước đến bên giường.

 

"Tô Tô, nàng vẫn chứ?"

 

Ta nở một nụ tái nhợt, dịu dàng :

 

"Để Thế tử bận lòng , nhiễm phong hàn nên đau đầu, mấy ngày nữa sẽ thôi."

 

Ta lúc trông đáng thương đến nhường nào, khuôn cằm thon gọn, sắc mặt trắng như tuyết, liễu yếu đào tơ, ánh mắt đượm buồn, môi mang theo nụ yếu ớt, đúng là vẻ mặt đau khổ tột cùng nhưng vẫn cố gắng tỏ hiểu chuyện, đoan trang.

 

Ánh mắt Thế tử nhanh chóng dịu .

 

Chàng ôm , hạ nhân đưa từng thứ lên như nước chảy, nào là vải vóc, trang sức, đồ chơi, điểm tâm, hương liệu... thiếu thứ gì, khiến cả căn phòng nhỏ bỗng chốc lấp lánh sáng ngời.

 

"Tô Tô, việc đến nước , nhiều cũng vô ích." Chàng dịu giọng : "Nàng hãy yên tâm . Đứa bé theo tổ mẫu, chỉ hưởng phúc, tuyệt đối sẽ để nó chịu ấm ức.”

 

"Mẫu đích ghi tên con bé theo họ Kinh Nương, từ nay con bé sẽ là đại tiểu thư duy nhất của Hầu phủ.”

 

"Con bé cũng đặt tên , là Nguyên Anh, nhũ danh là Nguyên Nguyên.”

 

"Đợi chuyện thỏa, sẽ bảo Kinh Nương tìm cơ hội bế con bé gặp nàng."

 

Nước mắt tuôn như mưa, hai tay co nắm chặt mép chăn.

 

Đứa bé mang thai suốt chín tháng mười ngày, trải qua thập tử nhất sinh mà sinh , đứa bé huyết mạch tương liên với .

 

Cứ đơn giản như mà trở thành cốt nhục của khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/luu-to-to-jfvn/2.html.]

 

Khi nàng còn ngây thơ, thể nhân cơ hội lén một cái.

 

Khi nàng hiểu chuyện, Hầu phủ nhất định sẽ cho hai bọn gặp nữa.

 

Ta oán ai đây? Oán lão phu nhân ?

 

Dù bà khinh thường , cưỡng ép chia tách và nữ nhi, nhưng vô cùng yêu thương và trân trọng nữ nhi , còn cho nàng cuộc sống sung túc và phận cao quý, để nàng sống vô lo vô nghĩ, bà gì chứ.

 

Oán Thế tử ?

 

Chàng cứu khỏi chốn phong trần, cho mặc gấm vóc áo lụa, giúp tránh khỏi phận bi thảm "đôi tay ngọc ngà nghìn gối đầu". Chàng tuấn tú đĩnh đạc, trách nhiệm, là nơi nương tựa cả đời của , gì chứ.

 

Oán Phu nhân ?

 

Nàng xuất từ thế gia, nhân phẩm cao quý, tính cách ôn hòa, hề ghen ghét bức bách , còn khoan dung tiếp nhận nữ nhi , nếu oán nàng, còn mặt mũi nào mà nữa.

 

Ta chỉ thể oán phận! Oán phận! Oán phận hẩm hiu của , nơi nương tựa, lưu lạc chốn phong trần!

 

Ta dựa lòng Thế tử, lặng lẽ rơi lệ.

 

"Thiếp oán. Nguyên Nguyên Lão phu nhân coi trọng, Phu nhân đại ân nhận nữ nhi ruột, là cơ duyên của nàng.”

 

"Làm thể để nàng lớn lên trong cái tiểu viện cùng cơ chứ?”

 

"Có mẫu như , cả đời nàng sẽ thể ngẩng đầu lên , tương lai cũng sẽ mối hôn sự .

 

"Dù cho đau khổ đến thì vẫn nghĩ cho đại cục. Chỉ cần là cho Nguyên Nguyên, ... thực sự cảm kích, lấy gì để báo đáp."

 

Khóe mắt Thế tử cũng ngấn lệ.

 

"Tô Tô, gì mới xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng đây? Cứ , nhất định sẽ ."

 

"Vậy xin Thế tử, thể mời cho một vị sư phụ , thêu thùa cũng , nấu ăn cũng . Ngày tháng dài đằng đẵng, học vài kỹ nghệ để g.i.ế.c thời gian, vơi bớt nỗi đau nhớ con."

 

Thế tử việc nhanh, mấy ngày , nha dẫn một bà ma ma ăn mặc giản dị sạch sẽ trong.

 

Sau một hồi trò chuyện, bà ma ma họ Vương, là chưởng sự ma ma ở phòng bếp của Thục Thái tần. Mấy ngày Thục Thái tần băng hà, một nhóm cung nhân giải tán, thế là Thế tử tìm đến bọn họ. Vương ma ma thích, vướng bận nên lập tức dọn Tĩnh An Hồ Đồng.

 

Dưới sự dạy dỗ tận tình của Vương ma ma, tài nấu nướng của tiến bộ ít. Ngày xưa ở Yến Phân Phi, thuần thục hết cầm kỳ thi họa, một nét chữ triện nhỏ hình hoa mai cũng cực kì . Sau khi ngoài mới , những kỹ nghệ phong nhã đối với nữ tử mà , chỉ thể mua vui trong khuê phòng chứ thể dùng để mưu sinh.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, mỗi nhớ đến Nguyên Nguyên, lòng quặn đau, trằn trọc ngủ , liền nấu chút nước canh thanh mát bổ dưỡng, sai đưa đến nơi Thế tử việc; vài món chay, bố thí cho chùa Tùng Mai Am hương khói thịnh vượng ở ngoài thành. Ta thắp một ngọn đèn trường minh vô danh trong am đường, cầu phúc cho Nguyên Nguyên của .

 

Loading...