MÃI MÃI YÊU EM - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 02:37:42
Lượt xem: 515
1
Khi Vương Tiêu úp rổ, mặt bị vướng vào lưới, té xuống đất, đập đầu một cú.
Tỉnh lại xong liền chạy theo tôi gọi:
"Vợ ơi!"
Tôi báo với giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên liên hệ phụ huynh. Bệnh viện kiểm tra toàn bộ một lượt.
Bác sĩ nói: "Có lẽ là…thiếu niên đang yêu đó."
Vương Tiêu thầm thích tôi? Không thể nào.
Còn nhớ tháng trước tôi mới ngồi cùng bàn với Vương Tiêu, lần đầu gặp mặt, anh ta đã ghét bỏ tôi xấu xí:
"Đồ bốn mắt, tránh xa ông đây ra!"
Nhưng bây giờ, một tiết học trôi qua, anh ta đã dán mắt vào tôi suốt bốn mươi phút: "Thì ra hồi dậy thì em trông lại…"
Tôi vừa liếc anh ta một cái,banh ta lập tức đổi giọng: "Bình thường! Bình thường vô cùng! Không có gì đáng xem cả, chẳng hấp dẫn tí nào!"
Tiểu đệ ngồi sau đau lòng đưa giấy:
"Đại ca, lau đi…nước miếng chảy cả ra rồi…"
Tôi lắc đầu. Người như vậy, có chữa khỏi thì cũng vẫn…chảy nước miếng thôi.O Mai d.a.o muoi
…
2
Giờ ra chơi tiết tự học.
Tôi tiện tay đưa cho Vương Tiêu một viên kẹo bạc hà Halls.
Anh ta lại chẳng biết điều, còn ra vẻ ta đây: “Chút ngọt ngào nhỏ nhoi như vậy mà cũng muốn lấy lòng tôi à? Hừ, đừng phí công vô ích nữa, mấy trò mánh khoé vụng về đó của cô cất hết đi!”
Tôi nhàn nhạt ồ một tiếng, xoay người hỏi nam thần ngồi sau:
“Trần Thiếu Huyền, cậu có muốn ăn kẹo bạc hà không?”
Trần Thiếu Huyền ngẩng đầu khỏi sách, ngón tay thon dài trắng trẻo còn chưa kịp chạm tới.
Đã bị Vương Tiêu vung tay tát bay viên kẹo đi: “Tôi nói là không cần mà đúng không?”
Nói xong còn hung hăng lườm tôi và Trần Thiếu Huyền một cái, rồi giật viên kẹo trong tay tôi.
Trần Thiếu Huyền đúng kiểu học sinh giỏi, chửi người mà chẳng cần lời thô: “Nhà cậu nuôi chó giỏi thật, giữ đồ ăn kỹ ghê.”
Chưa kịp dứt lời đã bị Vương Tiêu túm cổ áo lôi khỏi ghế: “Đúng thật là! Cậu từ nhỏ đã giả vờ ngoan mà thâm hiểm rồi!”
Thầy thể dục đứng ngoài hóng chuyện chẳng hề can ngăn, còn hùa theo: “Đừng đánh nhau ở đây! Muốn đánh thì để lúc chạy 800 mét rồi đánh!”
Chạy 800 mét bắt đầu.
Thể lực Vương Tiêu cực kỳ khủng, Trần Thiếu Huyền bám theo không rời.
Đến gần đích, Vương Tiêu bỏ xa cậu ta một đoạn dài, khí thế ngút trời.
Trần Thiếu Huyền đến lúc về đích thì lại bị vấp ngã.
Giờ nghỉ, cậu ta cà nhắc đi đến trước mặt tôi, hỏi: “Tô Dạng, cậu có mang băng cá nhân không? Đau quá, chắc bị trầy da rồi…”
Bị thương ở đâu? Kéo ống quần lên tôi xem thử…”
Vết trầy khá nặng, tôi vội lấy que tăm bông tẩm cồn và băng cá nhân ra xử lý cho cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mai-mai-yeu-em/1.html.]
Còn Vương Tiêu đứng bên tức tối đến mức giậm chân: “Bẽn ra phải vứt cậu xuống sông Trường Giang cho rồi”
3
Sáng thứ Hai, lễ chào cờ.
Theo quy định, tất cả học sinh phải mặc đồng phục.
Vương Tiêu nổi tiếng không bao giờ mặc đồng phục.
Đừng nói là cán sự kỷ luật, đến cả chủ nhiệm khối cũng không dám quản.
Hôm nay, anh ta vẫn như thường lệ, không mặc đồng phục.
Học sinh các lớp khác không mặc đã bị gọi tên ra khỏi hàng, bắt đầu chạy vòng quanh sân rồi.
Chỉ còn Vương Tiêu đứng vênh váo phía sau hàng ngũ lớp tôi.
Khiến cả lớp tôi bị các lớp khác nhìn chằm chằm.
Mấy bạn ngồi sau thì thầm chê trách.
Tôi cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn an ta một cái.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Vương Tiêu như bị sét đánh, run lên một cái.
Khi đội hình bị phạt chạy đi ngang qua.
Anh ta lủi thủi chủ động chạy theo nhập vào đội,
Ngoan ngoãn chạy ba vòng.
Cả đám đều kinh ngạc: “Đại ca trường mình định cải tà quy chính thật rồi sao?”
4
Tên bá vương học đường quay lại chỗ ngồi, thở hồng hộc, tựa lưng vào ghế.
Túm áo thun lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng khiến tôi giật mình.
Thân hình quá hoang dã, hoàn toàn không hợp với khí chất ngốc nghếch của anh ta.O mai Dao Muoi
“Hừ! Tôi chỉ là đột nhiên muốn vận động nên mới chạy vòng thôi. Chứ không phải vì ai đó trừng mắt với tôi khiến tôi sợ đến mức phải tự giác chạy đâu, đừng nghĩ nhiều!”
Nói xong, anh ta theo bản năng móc ra một bao thuốc trong túi quần.
Thấy tôi vẫn đang nhìn, mồ hôi lạnh lập tức chảy từ thái dương xuống:
“Nhìn... nhìn gì mà nhìn? Mắt to thì giỏi lắm sao? Nghĩ tôi còn sợ cô à?”
Tôi liền quay đi không thèm nhìn nữa.
Kết quả anh ta lại càng lên giọng:
“Tôi hút đấy! Hút thì sao? Giờ cô đâu có quản được tôi nữa!”
Tôi vẫn không nhìn, cũng không nói gì.
Khí thế của anh ta dần yếu đi,
Xấu hổ cầm điếu thuốc chọc chọc vào mu bàn tay mãi mà không dám châm lửa: “… Hừ, ai mà sợ cô chứ…”
Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, điếu thuốc vẫn chưa hút được.
Sau này, mỗi lần cơn nghiện thuốc lên, anh ta lại nhai kẹo bạc hà.
Tự mình cai thuốc luôn.